Hàn Du đi đóng viện phí, lo thủ tục chuyển Tiểu Kiều qua phòng VIP xong thì đã tối muộn. Bảo Vy không cho hắn ở lại qua đêm mà đuổi về luôn.
Mái tóc rối bù, bóng lưng không chút sức sống lê bước đằng xa làm Bảo Vy sinh lòng thương tiếc. Cao Tùng từng tiết lộ cho cô biết là chú nhỏ của hắn rời đi để trị bệnh, thế nên từ lâu cô đã không còn căm ghét người này nữa rồi. Cô chỉ bực mình không hiểu vì sao hắn lại chọn cách thức quyết liệt như thế. Bị bệnh tâm lý chứ có phải truyền nhiễm đâu, vừa trị vừa yêu đương không được à?
Bảo Vy quay lại phòng, phát hiện Tiểu Kiều vẫn còn thức. Cô với tay tắt đèn ngủ, dặn dò: “Cần gì thì gọi tớ.”
Tiểu Kiều ậm ừ trong miệng, mắt vẫn mở thao láo trong màn đêm mờ mịt. Cô nhớ đến bản kế hoạch những việc cần làm trong sổ tay, có rất nhiều thứ cần phải tập trung cao độ mới hoàn thành nổi. Cô ghi chú tỉ mỉ lắm, mỗi một ngày trong tuần đều kín kẽ, không dư một khoảng trống nào.
Mỗi ngày trong tuần, mười hai tháng trong năm, cô luôn nghiêm túc đi theo lộ trình đã vạch sẵn. Cô thực hiện chúng trơn tru, từ việc nhỏ đến lớn, tạo thành một chuỗi dài nối tiếp nhau. Cô luôn nghĩ là cuộc đời cô sẽ tiếp diễn như thế mãi mãi, cho đến khi Hàn Du quay lại và cắt ngang mọi thứ.
Hắn muốn gì ở cô? Tiểu Kiều không thể nào ngừng thắc mắc được điều ấy. Cô đã từng trao cho hắn tất cả mà không níu giữ được hắn. Giờ đây cô chẳng còn gì nữa, hắn quay về để thương hại cô sao?
Cứ thế, Tiểu Kiều thức trắng đêm với hàng tá câu hỏi không lời đáp.
Bảo Vy ngủ trên ghế sofa sai tư thế, tỉnh dậy với cái cổ trẹo sang một bên không tự chỉnh lại được. Lực bất tòng tâm, cô đành bỏ bạn, hai tay ôm đầu, rơi nước mắt đi tìm bác sĩ nhờ nắn lại gân cốt. Thế nên khi Cao Tùng mang đồ ăn sáng đến thì không thấy vợ đâu, chỉ có cô gái đang ngồi trên giường nhìn hắn với đôi mắt chết chóc.
“Mắt em còn thâm hơn cả vợ anh lúc thức ba đêm liền để đọc tiểu thuyết nữa.” Cao Tùng để hai hộp cháo lên bàn, hỏi thăm: “Bác sĩ nói sao? Khi nào thì em được xuất viện.”
Đã đóng kịch thì diễn cho trót, Tiểu Kiều tỏ ra mệt mỏi: “Em không biết, sáng nay bụng còn đau âm ỉ.”
“Bác sĩ kiểm tra lại chưa?” Hắn nghe vậy thì lo lắm, từ lúc cưới Bảo Vy xong thì hắn luôn xem cô như em gái, có khi còn hỏi han tận tình hơn cả anh trai ruột của cô.
Tiểu Kiều trả lời qua loa đại khái vài câu thì giả vờ nhắm mắt dưỡng thần. Cao Tùng không muốn làm phiền cô, ngoan ngoãn ngồi yên đợi vợ yêu quay về.
Bây giờ Cao Tùng đã là giảng viên chính thức, cả ngày bận rộn không ngơi nghỉ, tự nhiên rảnh rỗi thế này thì ngứa tay ngứa chân. Chưa được bao lâu thì hắn lặng lẽ lấy điện thoại ra, lướt lên xuống một hồi rồi lén lút đưa lên cao. Có lẽ vì đây là lần đầu tiên tác nghiệp ở khoảng cách gần nên hắn vụng về quên mất việc tắt đèn flash, ánh sáng chói mắt chớp giật làm cả hai người trong phòng giật mình.
Tiểu Kiều nằm trên giường, đắp chăn chỉ để lộ đầu bên ngoài, da mặt trắng bệch trông chẳng khác gì xác chết. Cao Tùng bị cô nghiêng đầu nhìn đến ớn lạnh sống lưng, lắp bắp nói: “Anh... anh định chụp lọ hoa bên kia thôi.”
Bàn tay còn hiện rõ dấu kim tiêm vươn ra trước mặt hắn, cô cảnh cáo hắn trong im lặng: đưa điện thoại hoặc bị vợ mình véo đứt tai.
Cao Tùng khóc không thành tiếng, dâng điện thoại bằng cả hai tay cho Tiểu Kiều. Sống với bà vợ chẳng giỏi gì ngoài việc bẻ khóa, hack tài khoản đã quen nên hắn không cài mật khẩu, cô dễ dàng truy cập được vào bộ sưu tập hình ảnh bên trong.
Tiểu Kiều bật dậy khi tìm thấy bức ảnh hắn vừa chụp. Dù chỉ có một bức duy nhất nhưng cô không thể loại trừ khả năng trước đây hắn từng tái diễn hành động này nhiều lần. Cô nổi nóng: “Anh chụp lén em làm gì?”
Cao Tùng cắn răng, quyết định tận trung với tổ chức đến cùng. Cô híp mắt thị uy: “Nếu Bảo Vy mà biết anh làm chuyện này thì đừng nói ly dị, cô ấy sẽ khiến nửa đời sau của anh trở thành địa ngục.”
Thân hình to lớn run lẩy bẩy, từ giảng viên cao quý chớp mắt biến thành cún con sợ bị hổ cái làm thịt: “Anh không có cố ý đâu, anh thề là anh không có làm gì bậy bạ với ảnh của em.”
“Anh đi mà giải thích với vợ anh.” Tiểu Kiều mỉa mai: “Chụp lén mà không làm gì à? Anh lừa con nít chắc?”
Cao Tùng nhắm tịt mắt, mặt mũi đỏ bừng: “Chú nhỏ bắt anh chụp ảnh thường ngày của em. Tất cả là tại Hàn Du, phận anh thấp cổ bé họng không từ chối được. Em tha anh, đừng nói vợ anh biết.”
Hắn vừa dứt lời thì cửa phòng bị đạp bung ra, bản lề yếu ớt sút cả ốc ra ngoài. Bảo Vy hùng hổ bước vào. Cô giật điện thoại trên tay Tiểu Kiều, lướt tới đâu điên tiết tới đó: “Được, giỏi lắm. Anh dám giấu tôi làm việc này à?”
Không như Tiểu Kiều chỉ xem bộ sưu tập hình ảnh, Bảo Vy vào thẳng tin nhắn cá nhân của chồng. Trái ngược với tưởng tượng của Cao Tùng, cô không hề đánh đập hắn mà bất lực ngồi xuống giường, lẳng lặng nhìn hắn: “Suốt bao năm qua tôi tin tưởng anh, chưa bao giờ xâm phạm quyền riêng tư của anh. Vậy mà anh đối xử với tôi và bạn tôi như vậy sao?”
Tim Cao Tùng vọt lên tới cổ họng, vội vã quỳ xuống ôm chân vợ: “Anh sai rồi, anh không làm vậy nữa đâu. Em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được.”
Hắn quay qua Tiểu Kiều, đáng thương xin giúp đỡ: “Anh xin lỗi em, tại anh suy xét không cặn kẽ, tha thứ cho anh lần này được không?”
Tiểu Kiều chưa kịp nói gì thì Bảo Vy đột nhiên nắm tay cô, chua xót nói: “Đáng lẽ tớ nên nghe lời cậu, không nên kết hôn sớm. Đúng là vật hợp theo loài, có dính dáng tới tên Hàn Du đó thì tốt đẹp làm sao nổi.”
Thiện cảm khó lắm mới gầy dựng lại được nay mất sạch, Bảo Vy còn căm ghét Hàn Du hơn xưa. Cô cảm thấy hắn không chỉ có bệnh tâm thần, đây rõ ràng là tội phạm che giấu mưu đồ xấu xa. Đang yên đang lành, yêu đương đàng hoàng không chịu, tự nhiên hạ mình thành tên biến thái cuồng theo dõi.
Tiểu Kiều nhẹ nhàng rút tay ra, khó xử nói: “Chuyện gia đình cậu tớ không tiện xen vào, cậu xóa hết ảnh đi là được, tớ không giận đâu.”
So với những bức ảnh cô từng chụp cho Hàn Du thì mấy cái này chẳng đáng là bao.
Tiểu Kiều vuốt ngực, bỗng dưng thấy buồn cười. Có lẽ cô là người hiếm hoi trên đời này bị chụp lén mà không thấy lạ. Cô còn tự trách bản thân mình, đáng lẽ cô nên nhận ra chuyện này sớm hơn mới phải.
Nếu như sớm biết thì không chừng cô đã không phí hoài nhiều thời gian đến vậy.