Bán Tình

Chương 88: Ngoại truyện chấn phong (4)



Quý Chu làm gì cũng nghiêm túc đến cùng, kể cả chuyện yêu đương. Hắn chưa từng hẹn hò với ai trước đây nhưng hắn biết nên làm như thế nào. Đi chơi, tặng quà, quan tâm, chăm sóc,... người khác làm được mười thì hắn nhất quyết vượt qua mười một.

Ban đầu Chấn Phong bị hắn làm cho choáng ngợp. Cậu có muốn bắt bẻ cũng không được, còn chưa tìm ra được điểm trừ thì hắn đã nhanh chóng sửa chữa lại rồi. Dần dần, cậu bắt đầu thuận theo hắn, tự hỏi rằng bản thân sẽ bị hắn cảm hóa hay là hắn sẽ chán ngấy cậu trước.

Một hôm cậu có việc nên tan học muộn, đã nhắn tin bảo hắn không cần đón, vậy mà ra về vẫn thấy xe hắn đứng chờ. Trường chuyên về nghệ thuật hội tụ toàn trai xinh, gái đẹp, nhưng cậu phải thừa nhận rằng không có ai được như hắn cả.

Trên trang web BJ, nếu Hàn Du là kiểu đẹp mà dung tục, dễ dàng khơi gợi ham muốn trần trụi của người xem thì Quý Chu là hoàn toàn trái ngược. Cơ thể hắn hoàn mỹ ở cấp độ thần thánh không thể khinh nhờn, khiến người xem muốn thưởng thức rồi âm thầm ngưỡng mộ.

Chấn Phong đá vào bánh xe hơi, càu nhàu: “Tôi đã bảo anh đừng tới rồi mà?”

“Trên đường về nhà tôi thấy người ta bán hạt dẻ nướng ngon quá nên mua cho cậu.” Quý Chu kéo khóa áo khoác, lôi túi giấy được giữ trong người ra đưa cho cậu.

Túi giấy rất to, mùi hạt dẻ nướng thơm phức, có điều hơi nóng này không đến từ than cháy mà là từ cơ thể hắn. Cảm động sao? Cậu đâu phải máy móc mà có thể thờ ơ.

Chấn Phong nhét một đống hạt dẻ vào miệng, hai má căng phồng vẫn không giấu được nụ cười hạnh phúc: “Tôi còn muốn ăn thịt nướng.”

“Gần đây có một nhà hàng BBQ...”

Cậu ngắt lời: “Không, tôi muốn ăn ở chợ đêm.”

Quý Chu gãi đầu, sợi tóc ngắn thô cứng đâm vào da tay đầy vết chai sạn: “Vậy đợi tôi đi tìm chỗ gửi xe đã.”

Xe hơi không chạy vào chợ đêm được, hai người họ sánh bước bên nhau, chen chúc vào dòng người náo nhiệt. Quán thịt nướng mà cậu hay ăn còn không có bàn ăn đàng hoàng, khách khứa ngồi trên ghế đẩu bên vệ đường, tay bưng dĩa xiên que nóng hổi thổi phù phù.

Chấn Phong ăn chay trường, thi thoảng nổi hứng mới ăn thịt, thường là vài tháng một lần, từ lúc quen Quý Chu thì rút ngắn còn vài tuần. Cậu nhanh chóng xử lý hết phân nửa phần ăn, cười nói: “Thì ra đây là cảm giác được người yêu bao ăn hằng ngày.”

Quý Chu không ăn, lắc ly trà chanh trong tay: “Thích không?”

Cậu ợ một hơi, không hề biết giữ hình tượng là gì: “Thích muốn chết.”

“Vậy cậu còn muốn đi tu sao?” Hắn dò hỏi.

Chấn Phong ngậm xiên que như ngậm tăm tre, giọng điệu cà lơ phất phơ: “Anh biết lý do tôi muốn đi tu không?”

“Một chút.” Hắn nói dối.

Cậu vẫn chưa biết toàn bộ tài khoản mạng xã hội đều đã bị hắn xâm nhập. Tin nhắn, cuộc gọi, thậm chí là lịch sử lướt web, không có gì thoát khỏi tầm mắt hắn.

“Biết đến chừng nào?” Cậu híp mắt: “Có phải chuyện tôi từng bị xâm hại không?”

“Đại khái là vậy.” Hắn đáp.

Chuyện lùm xùm năm đó không phải bí mật gì. Ở làng quê nghèo thì sự kiện chấn động như thế rất khó quên. Hắn đọc được những bài báo cũ, biết được đầu đuôi mọi chuyện, cũng biết lý do vì sao hung thủ nhận được bản án khoan hồng. Hắn luôn nghĩ rằng cậu không chỉ muốn quên đi đau khổ, cậu còn muốn xóa bỏ nỗi căm thù nung nấu bấy lâu nay.

Cậu trầm ngâm hồi lâu mới mở lời: “Mặc dù mẹ tôi đã viết đơn xin giảm nhẹ tội cho vợ chồng họ nhưng năm đó anh em tôi vẫn chưa mười tám, cơ thể còn có nhiều vết thương, theo lý thì họ vẫn phải ngồi tù nhiều năm.”

“Tôi nghe nói là vì người vợ mang thai, không có khả năng lao động.” Hắn cảm thấy thời gian mang thai đúng lúc đến đáng ngờ, nhưng biết sao được, nhờ cái thai đó mà án tù của người vợ giảm thành án treo, còn ông chồng chỉ chịu hai năm.

Cậu cười chua chát: “Vậy anh có biết cái thai đó là của ai không?”

Hắn ngạc nhiên: “Không phải của ông chồng sao?”

“Là của tôi đấy!”

Ly nước trên tay hắn rơi xuống đất, đá vụn văng tung tóe khắp nơi. Hắn không tin nổi trên đời còn có chuyện nào trái khuấy hơn thế được.

Chấn Phong đi xin chủ quán vài tờ giấy ăn, quay lại giúp hắn lau giày. Hắn bối rối kéo cậu lên, bắt cậu ngồi ngay ngắn lại. Giọng hắn trở nên run rẩy: “Theo tôi biết, người vợ vì sợ đi tù nên liên tục mang thai. Thế nên đứa bé đó chưa kịp chào đời đã chết rồi.”

“Sau khi chồng vào tù, bà ta sống dựa vào trợ cấp xã hội, cuối cùng rơi vào cảnh túng quẫn phải đi ăn xin. Phụ nữ có bầu lúc nào cũng được thương hại, một đứa trẻ thì quá vướng víu...”

Mẹ Chấn Phong không ham tiền đến mức bỏ qua cho người hại con trai mình, nhưng đứa trẻ chưa chào đời đó cũng là cháu của bà. Vì bà không muốn nhận cháu, càng sợ đứa bé cản trở tương lai của cậu nên mới chấp nhận hòa giải, với điều kiện là không được tiết lộ chuyện cha đứa bé là ai.

Mẹ cậu muốn giấu bí mật này, thà bị chính con trai mình ghi hận vì dung thứ cho kẻ thù còn hơn để cậu chịu đựng nỗi đau có con với người từng hãm hại mình.

Tiếc thay, Chấn Phong tuy không thông minh bằng Hoàng Trúc, nhưng tâm tư cậu tinh tế, luôn chú ý đến những chi tiết nhỏ bé. Khi cậu nhận ra người đàn bà kia mang thai con của mình thì chỉ có một ý nghĩ, đó là cậu muốn đứa trẻ đó được ra đời một cách bình thường.

Cậu đã vô số lần lén lút đến thăm bà ta, quỳ gối cầu xin bà đừng bỏ đứa bé. Cậu la hét như một thằng điên khi bà ta ăn nằm với người khác để kiếm tiền, thề thốt rằng cậu có thể nghỉ học, có thể làm bất cứ chuyện gì để lo cho mẹ con họ. Đó là con của cậu, đứa trẻ độc nhất vô nhị, máu mủ ruột rà mà cậu không thể nào có thêm một lần nào nữa.

“Bà ta keo kiệt lắm, sợ bị người ta ngăn cản nên không đến bệnh viện mà mua thuốc từ một tên lang băm. Khi tôi chạy đến đó thì đứa trẻ đã mất rồi. Anh biết không, nó đã có mặt mũi, nhỏ xíu, nằm gọn trong bao rác, cuốn rốn còn không được cắt đàng hoàng. Chính tay tôi đã mang nó lên chùa, nhờ các sư thương tình giúp tôi an táng nó.”

Cậu tường thuật lại nỗi đau của mình tựa như đọc một hàng chữ đầy gai và đao kiếm. Cậu không thích cuốn sách này nhưng bị ép học thuộc lòng. Cậu vẫn chưa xem đến đoạn kết mà đã mệt mỏi lắm rồi.

“Giờ thì anh biết tại sao tôi muốn đi tu rồi đấy.”

Chấn Phong thở phào. Sự thật này cậu đã giấu kín thật lâu, chỉ có mẹ và cậu biết. Cậu cứ ngỡ mình sẽ mang nó xuống mồ, nào ngờ lại được tiết lộ trong hoàn cảnh thế này.

Phố đêm nhộn nhịp, cùng một người quen biết chưa lâu, cuộc sống chính là như thế, có những chuyện không tưởng được xảy ra ở chốn tầm thường mà không ai để ý đến. Trong niềm vui xen lẫn nỗi buồn, hạnh phúc đến đâu thì khổ đau vẫn còn đó.

Quý Chu nhìn vết ố trên đôi giày trắng, bần thần không nói được gì. Nếu chỉ là nỗi đau xác thịt, hay ám ảnh tình dục thì có rất nhiều cách để xóa nhòa. Còn với cậu, đó là tội lỗi, là nghiệp quả mà cậu bắt buộc phải gánh chịu cả đời. Cho dù cậu không phải người gây nên tội, mặc kệ việc cậu cũng là nạn nhân.

“Thế nên những việc tôi làm đều là vô ích. Cậu không đi tu vì chính mình.” Quý Chu ngẩng đầu, không thể tìm thấy một ngôi sao nào với ánh đèn đường sáng rực.

Chấn Phong tựa đầu lên vai hắn, bỗng dưng thấy gió lùa lạnh quá. Cậu khẽ nỉ non: “Anh là người tốt, tôi cũng vậy. Nhưng anh còn có quyền hưởng hạnh phúc, tôi thì không.”