Tối hôm đó là lần đầu tiên Quý Chu nhìn thấy những vết sẹo trên người Chấn Phong. Trước đây cậu không bao giờ cho phép hắn cởi áo trừ khi tắt hết đèn. Đường dài như roi vụt, chấm tròn khi bị dí thuốc lá vào da, dấu răng và móng tay ghê rợn,... hắn chạm vào chúng, từng cái một cùng với môi hôn và hơi thở ấm áp.
“Đừng, ngứa...”
Chấn Phong rên nhẹ khi hắn liếm ngực cậu, một bên núm đã bị xẻo mất, tạo nên vùng da thịt láng bóng sậm màu.
Quý Chu không dừng lại, hắn muốn cậu quên đi nỗi đau từng có. Kể từ giờ phút này, cậu chỉ được nhớ đến cảm giác vui sướng khi họ vuốt ve nhau.
Cậu nhịn cơn ngứa dọc sống lưng, cắn môi hỏi: “Anh học IT, suốt ngày đánh máy mà sao tay nhiều vết chai như vậy?”
“Không phải IT, là An ninh mạng. Tôi làm cậu đau à?” Hắn thả lỏng người, nhẹ tay hơn, cũng làm cậu ngứa ngáy thêm.
Hắn đột nhiên hỏi: “Cậu có bao giờ cho tiền mấy đứa trẻ ăn xin không?”
Cậu không hiểu tại sao hắn lại muốn nói đến vấn đề này ngay lúc nhạy cảm nhưng vẫn trả lời: “Không, tôi không thích những người có khả năng lao động mà vẫn ngửa tay xin tiền.”
“Tôi là trẻ mồ côi.” Quý Chu hôn má cậu, âm thanh trầm thấp quấy rối lỗ tai nhạy cảm: “Tôi từng phải làm đủ thứ việc nặng nhọc để kiếm sống.”
Tuổi thơ khổ cực gói gọn trong một câu. Cậu ngại hỏi sâu hơn, hắn cũng không muốn tiết lộ. Hắn không cần cậu chịu thêm nỗi đau của hắn, bởi vì nỗi đau của riêng cậu đã quá nặng nề rồi.
Cậu sẽ không bao giờ được biết hắn cũng là nạn nhân. Cậu còn có anh chị em, còn hắn chỉ có một mình. Cha mẹ bỏ rơi hắn, đồng bạn đi theo hắn kiếm ăn phản bội hắn, người bảo hộ hắn bóc lột hắn, đến khi đi học cũng là mục tiêu bị tẩy chay số một.
Bởi vì hắn thông minh nên mới có thể sống sót. Trên người hắn không có một vết thương nào, nhưng chưa chắc tâm hồn hắn đã lành lặn hơn cậu được bao nhiêu. Đói khổ và chết chóc, lừa lọc và bạo lực, hắn đã quá quen với chúng. Thế nên với những người như hắn, một khi đã tìm thấy được thứ phù hợp với mình thì tuyệt đối sẽ không buông tay.
Hắn hôn cậu, sờ cậu, chỗ nào cũng thấy thật đáng yêu. Không phải dục vọng nhưng vẫn đầy khao khát. Là tình ái chăng?
Hắn bật cười, làm cậu bối rối: “Có gì đáng cười?”
“Cậu muốn tôi.” Hắn cởi quần cậu, nhẹ nhàng dịch người xuống.
Chấn Phong đỏ mặt, nằm im hưởng thụ khoang miệng nóng bỏng bao bọc xung quanh cậu. Hắn rất giỏi việc này, không cần ai dạy bảo. Hắn chậm rãi tìm được điểm nhạy cảm, khéo léo mài răng vào đó rồi lại mút mạnh. Đưa đỉnh chóp vào sâu tận cuống họng, gốc rễ cũng được chăm sóc bằng mấy ngón tay thô ráp.
Rất nhanh, cậu có muốn kéo dài hơn cũng không được. Dòng dịch trắng lỏng bắn hết vào trong miệng hắn, không rơi ra ngoài một giọt nào. Cậu dường như nổ tung khi nghe hắn nuốt chửng tất cả, cắn môi quan sát hắn làm sạch giúp cậu.
“Không cần.” Quý Chu đẩy cậu xuống giường: “Cậu nằm yên là được.”
Mông cậu co giật vì cái lạnh đột ngột kéo đến. Gel bôi trơn chảy khắp nơi, từ đồi núi đến thung lũng chật hẹp, thấm vào từng nếp gấp tròn đang co thắt, dính vào cả ga giường.
Tiếng xé giấy gói trong đêm tối đặc biệt chói tai, hắn lồng bao cao su vào hai ngón tay, khàn giọng nói: “Ngày mai cậu không có tiết đúng không?”
Cậu nuốt nước miếng, trợn mắt nói dối: “Có tiết, còn có kiểm tra nữa.”
Quý Chu không vạch trần cậu. Hắn thuộc nằm lòng thời khóa biểu của cậu, thậm chí còn biết nhóm thuyết trình của cậu đã dời lịch họp sang tuần sau. Hắn đã đợi thời cơ này thật lâu, việc cậu chịu mở lòng chia sẻ chỉ là gia vị nêm nếm cho bữa ăn thêm đậm đà.
Hắn biết tất cả, nhìn thấy mọi thứ. Hắn đè lên người cậu, chiếm hữu từng ngóc ngách. Hắn có thể kiểm soát cuộc đời cậu như cách hắn bắt cậu run rẩy theo nhịp điệu của hắn. Nhưng chẳng có nghĩa lý gì nếu cậu không thuận theo.
Chưa bao giờ Quý Chu cảm thấy bất lực như thế. Hắn luôn có được mọi thứ hắn muốn. Học bổng rất dễ đạt được, tiền tài chỉ cần vài ba tiếng livestream. Còn chàng trai này, kể cả khi bọn họ đang kết nối với nhau theo cách thức thân mật nhất, hắn vẫn cảm thấy cậu sẽ rời đi bất kỳ lúc nào.
Đến một nơi mà tình yêu của hắn là cấm kỵ.
Chấn Phong xấu hổ phát điên khi nhận ra bản thân đang kêu khóc như một đứa con gái. Bên trên chảy nước mắt, bên dưới cũng ướt đầm đìa. Lối đi bị mở rộng hết cỡ, phía trước thì bị hắn trêu ghẹo đến mức không thể nào nhúc nhích được nữa.
“Dừng lại, tôi không ra được nữa đâu.” Cậu đấm vào vai hắn, khớp ngón tay kêu răng rắc mà hắn không hề hấn gì.
“Vậy thì đừng ra.” Hắn gục đầu lên hõm vai cậu, đột ngột đẩy nhanh tốc độ.
Suốt đêm hôm đó, Chấn Phong cứ ngất rồi lại tỉnh. Có lúc thấy Quý Chu chăm chỉ cày cấy, có lúc lại thấy ngồi thừ người vuốt tóc cậu. Cậu muốn mắng hắn mà không có sức, sau cùng bỏ cuộc, mặc kệ hắn làm gì thì làm.
Một đêm hoang đường mà cả hai không bao giờ quên được. Mãi rất lâu sau này, Quý Chu mới dám hỏi: “Có phải từ lúc đó cậu đã chấp nhận tôi rồi không?”
Chấn Phong giật mái tóc dài của hắn, cười nói: “Sai rồi, là từ lúc tôi nhìn thấy anh đứng bên đường, rầu rĩ ôm cái bụng bia đợi tôi.”
Hắn nghệt mặt ra, không nhớ nổi bản thân từng có bụng bia hồi nào. Rồi mãi thật lâu sau đó nữa, hắn bắt gặp người bán hạt dẻ nướng năm xưa.
Thì ra là thế, cậu vẫn luôn để ý đến hắn.
Kiên nhẫn chờ đợi, thành tâm trả giá, cuối cùng đổi chát được một chút thương hại. Hắn không cho rằng đó là hèn mọn, bởi vì hắn từng rất nghèo. Việc hắn giỏi nhất là gom góp từng chút một, đến khi tiết kiệm đủ nhiều rồi thì mua đứt một lần, thể xác lẫn tâm hồn đều sẽ thuộc về hắn.