Ngân Thương có ấn tượng đầu tiên về Tử Long rất tích cực. Chàng trai trẻ ngồi làm bài trong quán cafe của mẹ cô, chỉ thấy một bên sườn mặt thế thôi mà đã chói lòa ánh sáng của tri thức. Gọng kính đen trượt xuống sống mũi hắn, lông mi dài rậm làm ánh mắt có vẻ thâm sâu khó lường.
Khi cô phụ mẹ mang đồ uống ra cho hắn thì thấy được tựa đề mấy quyển sách trên bàn. Cô tặc lưỡi, cảm thấy giới trẻ thời nay thật ưu tú, còn trẻ thế mà đã thành thạo ba ngoại ngữ, còn đọc được cả triết học Nga thì không thể là người tầm thường được.
Bỗng chốc cô có niềm tin vào tương lai của đất nước này, có những người như hắn tồn tại thì cô yên tâm lười biếng được rồi.
Vì ấn tượng tốt đẹp như thế nên Ngân Thương nhớ kỹ mặt hắn. Đến lần thứ hai gặp mặt tại chính căn chung cư cô đang ở thì càng ngạc nhiên hơn.
Trong thang máy chỉ có hai người họ, cô thấy đồng phục hắn mặc quen mắt lắm nên buộc miệng hỏi: “Trường của em cách đây tương đối xa nhỉ? Chạy xe cũng mất một tiếng, chắc là đi học vất vả lắm.”
Hắn khệ nệ ôm chồng sách dày, thân thiện đáp: “Em có học bổng, một nhà tài trợ cho em ở chỗ này trong thời gian học.”
“À.” Câu trả lời ngoài dự đoán làm cô bối rối: “Vậy... em cố gắng nhé.”
Ngân Thương chợt ngây người. Tự hỏi nhà ai sinh được con trai thế này đúng là may mắn. Cô vốn không thích con trai đeo kính, luôn thấy họ có vẻ gian trá không đáng tin. Vậy mà chàng trai này mang đến cảm giác đáng tin cậy, là kiểu người thông minh biết suy nghĩ trước sau.
Suốt nửa năm sau đó, số lần họ chạm mặt nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mỗi lần như thế Ngân Thương lại phát hiện ra thêm một điểm tốt đẹp về hắn, làm cô không ngừng trầm trồ, dường như hắn không gì không làm được, một khuyết điểm nhỏ nhoi cũng không có.
Tử Long trong lòng Ngân Thương đã ở cấp độ thần thánh không thể đạt được. Hắn là con nhà người ta trong miệng phụ huynh, là hình mẫu lý tưởng của bất kỳ cô gái trẻ nào.
Tiếc thay, Ngân Thương tự cho rằng bản thân không còn trẻ nữa. Cô cũng đã có người yêu, còn quen nhau hơn năm năm, sắp tính chuyện cưới hỏi luôn rồi. Cho dù độc thân thì tuổi tác vẫn quá cách biệt, hắn mới qua hai mươi, còn cô đã ngấp nghé đầu ba.
Thế nên Tử Long vẫn chỉ là một nhân vật trong truyền thuyết mà cô có may mắn gặp được. Cô vẫn dõi theo hắn, giống như cách cô quan sát những thần tượng giới trẻ trên tivi, tự hỏi tương lai hắn sẽ sáng lạn đến nhường nào.
Cho đến một ngày Ngân Thương nhìn thấy hắn ngồi ăn cơm hộp ở cầu thang bộ. Trông hắn có vẻ chán chường, vẫn đẹp trai nhưng hào quang xung quanh ảm đạm đi nhiều lắm.
Cô có thói quen tập thể dục bằng cách leo cầu thang bộ, sự xuất hiện của hắn phá tan sự riêng tư mà cô cần có. Cô nhẹ giọng hỏi: “Sao em ngồi ăn ở đây?”
“Căn hộ của em bị chập điện, bên trong tối quá nên em ra đây ăn cho sáng.” Hắn trả lời, đậy hộp cơm ăn dở lại rồi rời đi.”
Cô đâu có ý đuổi hắn. Cách hắn cư xử lễ phép như thế làm cô thấy có lỗi. Vậy nên hôm sau, rồi hôm sau nữa, khi hắn vừa thấy cô là tự động rời đi càng làm cô khó chịu hơn.
Chung cư cao cấp thế này, có sự cố xảy ra thì chỉ cần một ngày là sửa xong. Hơn nữa ngày đầu còn thấy hắn ăn cơm hộp, hôm qua thì mì gói, hôm nay còn tệ hơn, chỉ có một ổ bánh mì. Còn là bánh mì lạt không có miếng thịt nào.
Ngân Thương thật sự không chịu được, cô tò mò lắm. Cô không có gan hỏi thẳng hắn mà dò hỏi quản lý khu chung cư.
Quản lý nghe đến tên hắn là nhíu mày khó chịu: “À, cái cậu sinh viên đó à? Hai tháng rồi không trả hóa đơn sinh hoạt nên bị cắt điện nước đấy. Căn hộ đó hình như hết tháng này là đến hạn hợp đồng.”
Cô cắn môi, ngỏ lời: “Để cháu trả thay cho cậu ấy nhé.”
Quản lý không nhiều lời, vui vẻ đồng ý.
Dù sao thì Ngân Thương cái gì cũng có, thứ có nhiều nhất chính là tiền. Cô rất hay làm từ thiện, hóa đơn điện nước hai tháng đối với cô chẳng đáng là bao. Tư duy của cô rất đơn giản, cái gì mua được bằng tiền thì không cần lãng phí, loại cảm giác thoải mái trút được gánh nặng này càng phải chi mạnh tay. Không thì cứ coi như là cô tiêu tiền cho thần tượng mà cô hâm mộ cũng được.
Ngân Thương làm việc tốt không cầu hồi đáp. Thế mà không biết vì sao Tử Long vẫn biết. Khi cô nhìn thấy gương mặt sáng sủa đứng ngoài cửa căn hộ còn tưởng là cậu có việc gì khác.
Hắn vô tình lướt qua bên trong nhà, sửng sốt vì độ bừa bộn trái ngược với vẻ ngoài đảm đang của cô. Hắn nhanh chóng lạnh mặt, mím môi hỏi: “Tại sao chị lại trả tiền nhà cho em?”
“Không phải tiền nhà, là tiền điện nước.” Cô sửa lời: “Chỉ là khoản nhỏ thôi, em đừng cần để ý. Cứ coi chị như mấy mạnh thường quân khác là được.”
“Không được.”
“Tại sao?”
“Bởi vì không còn mạnh thường quân nào cả.”
Hắn không để lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, đơn giản trần thuật lại mọi thứ: “Người cho em ở đây phá sản rồi, không có khả năng chu cấp cho em nữa. Thế nên em sẽ rời khỏi đây sớm thôi. Em sẽ ghi nhớ việc này, nếu sau này còn gặp lại em sẽ trả lại tiền cho chị.”
Cô há miệng, hồi lâu mới thốt thành lời: “Em định đi đâu?”
Hắn đút tay vào túi quần, thở dài nói: “Không biết. Chỗ nào đó có thể ngả lưng và kê sách để học.”
Vậy là không có chỗ nào cả. Ngân Thương buồn thay hắn, lòng tốt bị câu lên bay phấp phới.
Cô ngập ngừng: “Em ăn gì chưa?”
“Chưa.” Hắn lắc đầu.
“Chị đang nấu ăn, nếu em không chê thì...”
Tử Long lại cười, rất nhẹ. Độ cong môi nhỏ lắm, khó mà phát hiện ra. Nhưng khoảng cách gần như thế, kể cả khi hắn đứng ngược hướng đèn ngoài hành lang, cô vẫn có thể nhìn thấy.
Ánh sáng là thứ rất kỳ diệu. Nó nuôi dưỡng cây cối, trao cho vạn vật cuộc sống tốt đẹp hơn. Con người cần ánh sáng để sống, cũng vì ánh sáng mà lão hóa già đi.
Hướng dương quay về phía mặt trời, giống như cô không tự chủ được mà nhìn về phía hắn.