Bán Tình

Chương 91: Ngoại truyện tử long (2)



Khi Ngân Thương loay hoay trong nhà bếp thì Tử Long đã đi hết một vòng quanh căn hộ. Phòng ngủ ngăn nắp, nhà tắm sạch sẽ, ban công không một vết bẩn, chỉ có phòng khách là bừa bộn bất thường.

Hắn tìm thấy gạt tàn đầy đầu thuốc lá, ghét bỏ đá đôi dép lê của đàn ông nằm chỏng chơ cạnh sofa vào gầm bàn.

Ngân Thương đột ngột ló đầu ra hỏi: “Em ăn cay được không?”

Hắn cười tươi rói: “Dạ được ạ.”

Tất cả những ai từng tiếp xúc với Tử Long đều biết rõ người này không thích cười. Hắn nghiêm túc đến khô khan, khi đã tập trung vào thứ gì thì chín trâu mười hổ cũng không kéo lại được. Tập trung cần tốn nhiều năng lượng, thế nên hắn không thích lãng phí thì giờ vào những thứ như là niềm vui.

Sau khi Ngân Thương nấu ăn xong thì hắn giúp cô dọn bàn. Hắn nhẹ nhàng nhắc nhở: “Tuần trước chung cư bên cạnh có người hút thuốc lá, không cẩn thận để tàn thuốc cháy lan sang rèm cửa nên bốc cháy.”

“Vậy sao?” Cô giúp hắn bới cơm, một lúc lâu mới hiểu hắn lo lắng cho mình: “Chị không hút thuốc, bạn trai chị thì có. Đừng lo, chị cẩn thận lắm, không để xảy ra sự cố đâu.”

Hắn không nói gì mà nâng một góc khăn trải bàn lên, cho cô thấy mấy lỗ tròn cháy xém. Cô xấu hổ nói đỡ cho bạn trai: “Sự cố nhỏ thôi, chị sẽ nhắc nhở anh ấy.”

Càng trò chuyện, Tử Long càng nhận ra chị gái này thật ngây thơ. Hiển nhiên cô không ngu, con gái của một doanh nhân thành đạt thì từ nhỏ đến lớn đều được hưởng nền giáo dục cao cấp hơn hắn nhiều. Mà có lẽ cũng vì thế mà cô có thể giữ đôi mắt nhìn đời toàn màu hồng, hay có thể dễ dàng tin tưởng một người chỉ gặp vài lần như hắn.

Tử Long không có kế hoạch nán lại đây lâu hơn. Một bữa ăn đã là thu hoạch tốt ngoài dự liệu. Thế nên khi bạn trai cô xuất hiện thì hắn không biết nên làm gì.

Vẫn còn quá sớm để họ gặp mặt nhau.

Bạn trai Ngân Thương có cái tên thể hiện tư tưởng của cả dòng họ hắn là Trọng Nam. Trên hắn có ba người chị gái, tất cả đều không được đi học đàng hoàng. Hắn là đứa chắt duy nhất có khả năng tốt nghiệp đại học của ông cố hắn.

Tốt nghiệp loại kém, với số điểm mà Tử Long phải cố lắm mới có thể đạt được.

Tử Long không luống cuống quá ba giây, hắn nhanh nhẹn dọn dẹp chén đũa, cẩn thận xếp ghế dựa cho gọn gàng. Ngân Thương một bên chống đỡ sức nặng của tên bạn trai say rượu, một bên không ngừng ngăn hắn lại: “Em để chị dọn cho.”

Trọng Nam say không mở mắt ra nổi, lèm bèm bên tai cô: “Ai đấy?”

“Hàng xóm thôi.” Cô vật vã ném hắn lên ghế sofa, thành thục giúp hắn cởi giày và vớ.

Vừa quay đầu đã không thấy bóng dáng Tử Long đâu, cô hốt hoảng nhận ra hắn đã bắt tay vào việc rửa chén. Cô vội cướp lấy miếng bọt biển, cười khổ nói: “Ngại quá, mấy việc này là của chị mà.”

Hắn không tranh giành với cô, gật đầu chào tạm biệt: “Vậy em về đây ạ. Cảm chị vì đã mời em ăn cơm.”

Cô với tay, giúp hắn lau xà bông dính trên tóc, nhận ra hắn cao hơn cô hẳn một cái đầu: “Lần sau lại đến nhé.”

Tử Long không từ chối, cũng không nhận lời. Sống lưng hắn thẳng tắp, như thể lòng tự tôn đang chống đỡ hắn, không hề có gì xấu xa khuất tất.

Sau khi tỉnh lại, Trọng Nam không hề nhớ gì về Tử Long. Hắn bận rộn lục lọi khắp nơi để kiếm cái đồng hồ hàng hiệu đột nhiên biến mất. Đó là món quà sinh nhật Ngân Thương tặng hắn, hàng sản xuất có giới hạn giá trị cao ngất ngưởng. Hắn tiếc của tới mức không nhận ra điện thoại mình đã bị người khác động vào.

Một tháng sau đó, Ngân Thương chưa từng gặp lại Tử Long, hắn đã dọn đến một nơi xa. Còn cô và Trọng Nam thì đã chia tay được hai tuần. Lý do là cô phát hiện bạn trai ngoại tình.

Quen nhau lâu lắm, cứ tưởng sắp cưới hỏi tới nơi thì xảy ra cơ sự. Ngân Thương rầu rĩ suốt ngày, đi làm bơ phờ, về nhà thì không có khẩu vị ăn uống. Cô không có nhiều bạn bè, đa số đều đã có chồng con, không thì cũng đầu tắt mặt tối với việc làm ăn, chỉ có cô là thảnh thơi lo chuyện yêu đương.

Đối mặt với bốn bức tường làm cô bí bách, cuối cùng không chịu nổi nữa mà đi tìm nơi giải khuây. Loại con gái được nuôi dạy kỹ càng như cô còn lâu mới dám bước chân vào quán bar, rượu cũng không đụng vào mà đi mua nước trái cây lên men ở cửa hàng tiện lợi.

Một lon nước táo, một dĩa đồ chiên, nhìn từ sau lưng thì người phụ nữ gần ba mươi trùm áo hoodie này chẳng khác gì học sinh cấp ba vừa mới thất tình. Tử Long không chê cô trẻ con, ngược lại còn thấy thật đáng yêu.

Hắn đặt tô mì gói rẻ tiền nhất trong cửa hàng tiện lợi xuống bàn, giả vờ ngạc nhiên: “Sao chị lại ở đây?”

Cây xúc xích mà cô ăn dở có thể đổi được ba tô mì của hắn. Nhận thức này làm cô thương hại hắn nhiều hơn, vô tình vơi bớt chút buồn tủi trong lòng. Cô cứng rắn gắp mấy viên hoành thánh qua mặc kệ hắn từ chối, nhỏ giọng càu nhàu: “Ăn đi, chị mua nhiều lắm, suốt ngày ăn mì làm sao có sức mà học.”

Hắn đùa: “Chị ăn đồ chiên sợ nổi mụn nên mới đẩy qua cho em đúng không?’

Ngân Thương bật cười, hắn làm cô thấy thoải mái. Cô im lặng quan sát hắn ăn, ngón tay thật dài, tướng ăn lịch sự không phát ra âm thanh, còn nhai rất kỹ. Mấy thứ chi tiết nhỏ nhặt này chẳng đáng là bao, nhưng biết nhiều rồi thì không thể nào dứt ra được mà càng muốn tìm tòi hơn nữa.

“Tôi chia tay rồi.” Cô thở dài: “Bạn trai tôi ngoại tình.”

Hắn nhướng mày: “Chị chắc chắn?”

“Chị tận mắt thấy Trọng Nam gần gũi với một người phụ nữ, sau đó còn thấy đồng hồ mà chị mua tặng anh ấy trên tay người con gái khác, điện thoại còn có tin nhắn mập mờ với đồng nghiệp.” Một lần thì có thể cô nhầm, nhưng nhiều lần thì chắc chắn không sai được.”

Lời đầu tiên rất khó nói, sau đó thì cô không thể ngừng kể lể: “Em biết không, bọn chị biết nhau bảy năm, quen nhau năm năm. Cứ tưởng là cả đời, nào ngờ kết thúc nhanh như vậy.”

Hắn ậm ừ theo từng lời, ra vẻ thấu hiểu: “Chị đã cho anh ấy cơ hội giải thích chưa?”

“Lúc đó chị giận quá nên hét một câu chia tay là xong. Thấy tận mắt, còn có chứng cứ nữa.” Cô úp mặt vào hai bàn tay, giọng nói run rẩy.

Mười ngón tay hồng hào khép chặt, cộng với nước mắt tràn bờ mi, Ngân Thương không thể nào nhìn thấy được nụ cười của hắn lúc này. Không có hào quang, không hề sáng lạn, chỉ có một con rắn nhếch môi, lộ ra cái lưỡi dài và hai nanh nhọn đầy nọc độc.

“Dù sao thì chị cũng nên nghe anh ấy nói gì cái đã. Quen nhau lâu như vậy đâu phải muốn bỏ là bỏ ngay được, anh ấy xứng đáng có cơ hội được giải thích một lần. Biết đâu mọi chuyện là hiểu lầm thì sao?”

Xét về mặt nào đó, ý nghĩ của hai người họ rất hợp nhau. Một lần còn có thể tha thứ, vậy đến lần thứ hai, lần thứ ba thì sao đây? Hắn chưa từng yêu nhưng hắn biết chỉ khi tuyệt vọng rồi thì con người ta mới chấp nhận buông bỏ mối tình đầu.

Muốn cô hận Trọng Nam còn khó hơn. Hắn cần phải tiêu diệt cái lòng thương người cao cả của cô, khiến cô trở nên giống như hắn, thành loại người ích kỷ chỉ biết bo bo giữ mình.