Dù không tin nhưng Ngân Thương vẫn nghe theo Tử Long, cho bạn trai cũ có cơ hội giải thích. Không ngờ là tất cả thật sự chỉ là hiểu lầm. Tình cảm của họ vì sự cố này mà trở nên khăng khít hơn xưa.
Khi gặp lại hắn ở một công viên, cô rối rít cảm ơn vì đã cho cô lời khuyên hữu ích. Hắn nghe cô kể một tràng dài xong thì chỉ vào xe bánh mì thịt gần đó: “Thay vì cảm ơn thì mua cho em một ổ đi.”
“Sao lại ăn cái đó? Đi, chị chở em đi ăn món ngon.” Cô tự nhiên kéo tay hắn, đẩy hắn lên xe chạy đến nhà hàng ngon nhất mà cô biết.
Bọn họ trò chuyện vui vẻ về tất cả mọi thứ. Ngân Thương là người đơn giản, chuyện cô quan tâm đến không nhiều lắm. Tử Long còn trẻ nhưng hiểu biết rộng, không có đề tài nào có thể làm khó hắn. Nói mãi rồi cũng quay về chuyện gia đình, cô chợt nhận ra hắn trở nên kiệm lời.
Hắn nhìn ra cửa kính, che giấu vẻ khó chịu: “Em có một đứa em gái và hai đứa em trai. Bọn chúng rất ngoan.”
Cô không nhận ra hắn bất thường, nhăn mũi nói: “Ghen tị thật, chị là con một, tuổi thơ của chị cô đơn lắm. Em thông minh như vậy, bọn nhỏ hẳn là rất giỏi giang.”
“Đúng vậy, rất giỏi. Giỏi tới mức không cần người lớn quan tâm, gặp chuyện cũng chỉ biết xử lý một mình. Con nít thì làm được gì chứ? Vẫn phải để em đi sau dọn dẹp thay chúng nó.” Hắn rút khăn giấy ra, nghiêng người ra trước giúp cô lau miệng.
Ngân Thương khựng người, hơi nóng hun đỏ hai gò má. Động tác hắn nhanh quá, cô còn chưa kịp phản ứng hắn đã rời đi. Hắn làm như cô là một trong những đứa em cần được hắn chăm sóc, không có gì phải xấu hổ.
Từ thần tượng giáng cấp xuống làm bạn bè, sau đó chậm rãi trở thành anh trai lớn. Địa vị Tử Long trong lòng Ngân Thương trồi sụt liên tục. Có điều đến thời điểm này, bọn họ vẫn chưa là gì của nhau, ngay cả số điện thoại cũng không trao đổi, mỗi lần gặp mặt đều là tình cờ.
Thoạt nhìn mối quan hệ này hơi kỳ lạ mà hết sức tự nhiên. Xét kỹ ra thì người chủ động còn là phía nữ. Cô biết ơn vì nhờ hắn mà cô có thể hóa giải hiểu lầm với Trọng Nam. Lại không đoán được chỉ cần một tháng sau mọi chuyện vẫn y như cũ.
Hiểu lầm, cãi vã, chia tay, tha thứ, yêu lại từ đầu,... vòng lặp luẩn quẩn này chỉ có một điểm dừng, nơi mà Tử Long có toàn quyền quyết định.
Ngân Thương ngoài làm việc thì chỉ có yêu đương. Tử Long ngoài đi học cho bản thân còn bận học thay người khác. Viết luận án thuê, thi hộ, điểm danh dùm, hắn không hẳn làm vì tiền mà để xây dựng mối quan hệ.
Giáo viên lẫn bạn bè đồng trang lứa không hiểu nổi tại sao sinh viên xuất sắc như hắn chỉ chơi với mấy đứa không ra gì. Nếu là dạng con ông cháu cha thì còn có thể cho là hắn muốn trèo cành cao, bắt quàng làm họ. Còn những người xung quanh hắn nếu bản thân không có tiền án tiền sự thì nhất định là người thân của họ đã từng vào tù.
Tử Long và Tiểu Kiều chỉ cách nhau hai tuổi. Hắn luôn yêu thương đứa em gái này nhất nhà, hơn cả hai thằng em trai trời đánh. Vậy mà từ lúc cô lên đại học thì hắn dần xa cách cô hơn, còn không cho phép cô đến trường tìm hắn.
Đến một năm nọ, Tiểu Kiều nghe được người lạ gọi điện tới báo rằng anh trai cô gặp chuyện. Cô hốt hoảng khi thấy hắn ngồi bệt trong một con hẻm cụt, cả người đầy máu.
Hắn vỗ đầu cô: “Đừng khóc, anh không sao cả. Đây không phải máu của anh.”
Tiểu Kiều giúp hắn lau mặt, thút thít hỏi: “Anh đánh nhau à?”
“Không có đánh nhau, chỉ có anh đánh người thôi.” Hắn đứng dậy, dắt tay cô vào sâu trong hẻm: “Lại đây, đến lượt em.”
Những người bạn xấu xa của hắn đứng trong bóng tối, không thể nhìn rõ mặt. Còn người nằm trên đất kia thì có đốt thành tro cô cũng nhận ra.
Tử Long nhét cây gậy vào tay cô cỗ vũ: “Đánh mạnh lên, không sao đâu, chết rồi thì anh chịu trách nhiệm.”
Tiểu Kiều run lên, cô đã giơ cây gậy lên cao nhưng mãi không thể xuống tay. Cô thở dài: “Anh không thể chôn vùi tương lai mình vì hắn được.”
“Hai năm thi hành án, biểu hiện tốt còn được xét giảm án. Em không thấy tức giận sao?”
Người đàn ông bị đánh không ra hình người ú ớ gì đó, bị hắn đá bồi thêm một phát vào mồm. Vài cái răng rơi ra chìm xuống vũng máu, hắn đẩy mắt kính lên, giọng đều đều: “Anh nói đùa thôi, không chết được đâu. Thế thì dễ dàng quá.”
Không chết được, không được chữa trị tử tế, càng không thể kêu cứu một ai. Trong nhận thức của những người khác, Tử Long đang bù đầu trong phòng học, trợ giúp một giáo sư làm luận án Tiến sĩ. Không có người nào tin hắn có thời gian để đi đánh người hay có thể ra tay độc ác như vậy, dù đối phương là kẻ thù của hắn.
Luật pháp không sai, là do hắn không thể bảo vệ em mình, là mẹ hắn chấp nhận hòa giải. Chỉ vì hắn không cam lòng, còn sợ hãi hai vợ chồng họ quay lại tiếp tục hành hạ gia đình hắn. Thế nên hắn phải trả thù, ép cho bọn họ không thể trở mình.
Tiểu Kiều nhận ra khủy tay trái người đàn ông cong quặn ra sau, cô níu áo Tử Long: “Anh chắc chắn là không có vấn đề gì chứ?”
“Gãy tay thôi mà. Vấn đề là hắn không có bảo hiểm, anh đảm bảo là không có người hỗ trợ hắn, lết được vào được bệnh viện cũng không ai dám chữa.” Có báo cảnh sát cũng như không, giáo sư sẽ bảo vệ hắn, cho hắn chứng cứ ngoại phạm. Những người bạn này ít nhiều đều mắc nợ hắn, họ sẽ đảm bảo hắn bình yên vô sự.
Tiểu Kiều rùng mình, chợt nhớ ra một chuyện: “Vợ hắn... em nghe nói cô ta sắp phải bán nhà trả nợ. Đừng nói với em là do anh đấy?”
Vợ chồng họ có một cơ sở sản xuất hạt điều, theo lý thì không thể túng quẫn tới mức đi ăn xin được. Vợ hắn còn có hai em gái, một em trai làm ăn khấm khá, chẳng lẽ họ để mặc chị gái mình rơi vào cảnh túng thiếu thế sao?
“Nhà xưởng bị du côn quấy rối, tạt mắm tôm mãi nên phải bán đi. Bị người mua lừa nên chỉ bán được với giá rẻ như cho. Đi đến đâu thì bị tung tin đồn tới đó nên không làm nghề gì được nữa. Hai em gái nuôi bản thân họ còn chưa xong, còn tên em trai bám váy đàn bà kia... sớm thôi, hắn cũng sẽ cùng đường mạt lộ.”
“Tại sao tới bây giờ anh mới nói với em?” Tiểu Kiều rơi nước mắt lã chã, không biết là vì nỗi căm hờn đã được nguôi ngoai, hay vì thương tiếc người anh trai có thể làm mọi thứ vì mình.
Tử Long ôm cô vào lòng, dịu dàng vỗ về: “Bởi vì trả thù là việc dơ bẩn, mình anh làm là được rồi. Em cần phải biết để cánh tay của em thôi không còn run rẩy khi bước vào nhà bếp nữa. Còn hai đứa kia thì không, đặc biệt là Chấn Phong.”
“Tại sao?”
Hắn không trả lời. Ngay cả trong suy nghĩ hắn vẫn sợ phải nhớ lại ngày hôm đó, cảm xúc khi hắn nghe thấy tiếng em trai mình gào thét. Hắn là con người, hắn cũng có sơ sót. Hắn không hề biết cái thai đó là của em mình.
Mục đích ban đầu là buộc bà ta bỏ nhà xa xứ rồi thôi, cái thai bị bỏ là ngoài ý muốn, nhưng hắn không thể phủ nhận bản thân cũng là một trong những nguyên do khiến bà ta làm thế.
Hắn có hối hận vì tiếp tay bóp chết cái thai đó không?
Một giọt máu lăn trên má hắn. Hắn nếm được vị mằn mặn tanh tưởi, cuối cùng cũng tìm thấy được bình yên. Hắn đau lòng nhưng chưa từng hối hận. Hắn biết rõ nếu để đứa trẻ ra đời thì đó mới là địa ngục thật sự đối với Chấn Phong.
Tội lỗi là thứ dành cho người xấu, không phải hắn. Thương hại chỉ khiến hắn chùng chân khi cần bảo vệ người hắn yêu. Hắn sẽ sống rất tốt, Tiểu Kiều và đôi song sinh cũng vậy.