Bán Tình

Chương 93: Ngoại truyện tử long (4)



Sau bao nhiêu lần hiểu lầm rồi hòa giải, Ngân Thương không ngờ là cô lại từ bỏ Trọng Nam vì vấn đề tiền bạc.

Ý thức được bọn họ không thể nào quay lại được nữa thay vì làm cô đau khổ thì chỉ còn lại tuyệt vọng. Có lẽ vì trước đó họ đã chia tay quá nhiều lần, cũng có thể vì cô không còn niềm tin nào nữa. Cô còn vì chuyện tình rắc rối này mà liên lụy người vô tội.

Tử Long và cô nay đã thân thiết hơn xưa. Cô làm một bàn tiệc lớn, còn mua cả rượu quý để xin lỗi hắn. Hai người ăn xong rồi mà chai rượu vẫn còn nguyên. Cô cúi đầu, ảo não nói: “Chị sẽ trả lại tiền cho em.”

“Không cần.” Hắn xua tay: “Trọng Nam thiếu nợ em chứ đâu phải chị.”

Cô lắc đầu, kiên quyết đòi cho được số tài khoản của hắn: “Nhưng vì chị nên em mới cho hắn mượn tiền đầu tư, còn hại em bị thua lỗ nữa.”

Đẩy qua đẩy lại vẫn là Tử Long thắng. Hắn chỉ chấp nhận cô mời cơm thêm vài lần. Hắn thật thích dáng vẻ bị khó xử của cô. Hắn còn muốn cô thấy mắc nợ hắn thêm một thời gian dài.

Trọng Nam yêu Ngân Thương vì cô giàu, đồng thời lại thấy nhục nhã vì không có nhiều tiền bằng bạn gái. Tử Long chỉ cần một bữa nhậu là thành công khiến hắn tin tưởng bản thân là chuyên gia chứng khoán, thuyết phục được hắn đầu tư một khoản nhỏ.

Ngân Thương cũng biết chút đỉnh về chứng khoán. Thế nên khi nhìn thông tin Tử Long cung cấp còn luôn miệng khen ngợi hắn mấy ngày. Hắn khôn ngoan đến nỗi tính được cả việc này, chứng khoán chỉ là cần câu mà thôi, bên dưới sợi dây dài kia là hàng loạt lưỡi cong sắc nhọn.

Từ chứng khoán nhảy qua tiền điện tử, từ những con số đi đến bất động sản, thời gian đầu Trọng Nam lời được gấp ba lần. Hắn bị đồng tiền chảy vào túi quá dễ dàng làm mờ mắt, đến khi bắt đầu thua lỗ vẫn nghĩ rằng bản thân sắp trở thành triệu phú.

Đến lúc Trọng Nam nhận ra điểm kỳ lạ thì hắn đã nợ ngập đầu. Hắn lập tức nghĩ đến cô bạn gái giàu có, trong khi Tử Long đã đi trước hắn hàng chục bước.

Từ lâu Tử Long đã kể khổ với Ngân Thương về một con nợ khó đòi. Cô còn mấy lần muốn cho hắn mượn tiền để xoay sở việc học hành mà luôn bị từ chối khéo. Trong thâm tâm cô cho rằng hắn không lừa người nhẹ dạ lắm tiền như cô thì thôi, lý nào lại lừa người không có gì còn đa nghi như bạn trai cô được.

Cuộc chiến niềm tin này đã nghiêng về một phía khi Tử Long bước chân vào. Trọng Nam không có cơ may nào cả, đến lúc chia tay rồi vẫn không biết thứ hắn mất đi không phải là tiền.

Tử Long chỉ vào chai rượu nằm trong góc, liếm môi hỏi: “Chị thật sự không muốn uống sao?”

“Chị muốn biết cảm giác say rượu như thế nào, mãi mà không dám thử. Nếu em biết uống thì mang về đi.” Cô nhát lắm, thế nên mới sợ chấm dứt cuộc tình lâu năm như vậy.

Hắn không hề thấy có lỗi, ngược lại còn cho rằng may mà cô gặp được hắn. Kết hôn với người như Trọng Nam thì chẳng thà độc thân cả đời.

“Tử Long.” Cô đột nhiên gọi tên hắn: “Chị đã hai mươi tám rồi.”

“Chị còn trẻ mà.” Hắn không tìm được nếp nhăn nào trên gương mặt xinh đẹp trước mắt, nhìn đâu cũng thấy vẻ trưởng thành quyến rũ chết người.

“Hai năm nữa là ba mươi, ở tuổi này còn yêu đương được không? Chỉ cần nghĩ đến việc tìm hiểu, hẹn hò lại từ đầu, mất nhiều thời gian mà chưa chắc đã có thể sống đời với nhau là chị đã thấy mệt rồi.” Lỡ vỡ thêm một lần là lại bảy năm, ba lăm tuổi chưa tính là già, nhưng với phụ nữ thì đó là độ tuổi mất đi rất nhiều cơ hội đặc biệt.

Cô lẩm bẩm: “Chị muốn sinh con, rất nhiều con. Chị muốn cho cha mẹ có cháu ẵm bồng, muốn con đầu lòng có em trai, em gái. Chị sợ việc thừa kế lắm, bởi vì chị ghét kinh doanh. Cha chị thì già rồi, bây giờ không sinh thì không kịp nuôi dưỡng con cái kế nghiệp ông ấy đâu.”

“Chị có thể nhận con nuôi.” Hắn đề nghị.

“Không được!” Cô vỗ mặt mình: “Gen nhà chị tốt lắm, không di truyền cho đời sau thì uổng biết bao nhiêu.”

Cô lơ đễnh lướt qua cổ hắn. Hôm nay trời nóng nên hắn chỉ mặc áo cộc tay, xương quai xanh và bắp tay săn chắc làm cô suy nghĩ miên man.

“Gen của em cũng tốt, chị chưa từng thấy ai tốt hơn em hết.” Hắn thông minh và ưa nhìn, còn trẻ tuổi, cô là con gái mà còn thấy ghen tị.

Hắn chống cằm, nghiêng đầu cười: “Chị thấy em tốt thật à?”

Ngân Thương cắn môi, nghĩ đến việc hắn không có bạn gái. Nhà hắn nghèo, dưới hắn còn có ba đứa em đang đi học. Cô nhỏ giọng: “Hay là chúng ta... thử xem.”

Nụ cười vụt tắt, hắn nhíu mày: “Thử cái gì?”

“Chị muốn có con, em cần tiền. Chúng ta thật hợp nhau.” Cô bắt đầu nói lung tung: “Thuận mua vừa bán, đâu có gì không được.”

“Chị biết em không phải loại người vô trách nhiệm.” Hắn khó chịu với cái ý tưởng hoang đường này: “Chị xem em là gì chứ?”

Ngân Thương tưởng hắn muốn rời đi, vội vã nắm tay hắn đè xuống bàn: “Chị nghiêm túc. Nếu em muốn thì chúng ta có thể kết hôn, cùng nhau chăm sóc đứa bé. Lỡ như em gặp được người mình yêu rồi thì chị sẽ không dùng đứa bé để cản trở em đâu. Kết hôn thì coi như một nửa tài sản của chị thuộc về em, không cần sợ chị lừa tình lừa tiền...”

Cô nói dài dòng mãi không thôi, dùng hết mọi lý lẽ để thuyết phục hắn. Hay có thể là để thuyết phục chính cô.

Hắn đẩy tay cô ra, làm ánh mắt cô buồn bã ảm đạm. Rồi lại không báo trước, hắn nghiêng người, hôn nhẹ lên môi cô. Ngắn ngủi vài giây mà dư âm kéo dài, cô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào môi hắn, không thể nghe thấy gì ngoài tiếng tim đập dữ dội.

“Chị định ngồi yên đó thôi à?” Mặt hắn lạnh như tiền, chỉ là sau gáy đỏ bừng một mảng.

“Vậy chúng ta... vào phòng?” Cô đứng dậy rồi lại ngồi xuống, luống cuống nói: “Nhà chị không có bao cao su, khoan đã, chúng ta không cần thứ đó, ý chị là mục tiêu có con... không phải, ý chị là chị khỏe mạnh lắm, vừa mới khám định kỳ mấy ngày trước...”

“Em cũng vậy.” Hắn vén tóc cô, hôn thêm một cái lên trán: “Hoàn toàn khỏe mạnh.”

Cả người Ngân Thương đỏ như tôm luộc, đơ người không dám nhúc nhích. Hắn thở dài, khó khăn nói: “Chị thật sự muốn em chủ động sao? Em không biết làm thế nào đâu.”

Cô tròn mắt, đầu óc gần như sắp nổ tung. Cô vỗ ngực, bộ dạng không đáng tin một chút nào: “Cứ để đấy cho chị, em chỉ cần nằm yên một chỗ là được.”

Cô kéo hắn vào phòng, bước chân ngắn dài không đồng điệu. Cô đang đóng vai phú bà bao nuôi trai trẻ, vậy mà nhìn thế nào cũng thấy giống con mồi ngây thơ dẫn thú dữ về ổ, còn bày ra cái bụng mềm mại, yêu cầu được vuốt ve rồi hãy cắn ngập răng vào cần cổ trắng mềm.

Nằm yên một chỗ? Tử Long khó lòng mà làm được, nhưng vì hắn là người tốt, thế nên đành cam tâm tình nguyện chịu đựng cơn giày vò đầy kích thích này vậy.