Bán Tình

Chương 94: Ngoại truyện tử long (5) (18+)



Rạng sáng, Ngân Thương tự động tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học. Cô cần phải ăn sáng, dọn dẹp nhà cửa rồi đi làm. Vấn đề là cô sợ là bản thân còn không đủ sức để đánh răng, thắt lưng rã rời muốn chống người ngồi dậy cũng không được.

Trai trẻ thật tốt. Khó trách phú bà luôn thích chọn sinh viên non nớt.

Cánh tay Tử Long choàng qua người cô, bàn tay to dễ dàng ôm trọn một bên bả vai. Cô chọt bụng hắn, âm thầm cảm thán độ săn chắc đầy sức sống ở đó. Hắn không có cơ bụng rõ ràng, đồng thời cũng không có mỡ thừa.

Cơ thể hắn nhìn sơ cảm giác như chàng trai vừa mới lớn có lối sống khoa học mà thôi, vậy mà sức lực ẩn giấu bên dưới chẳng khác gì một con trăn đang ngủ đông. Xui xẻo bị hắn quấn lên người thì chỉ có một kết cục là bị siết đến nát xương.

Hắn bị cô chọt ngứa ngáy, nửa tỉnh nửa mơ cọ đùi vào chân cô. Có thứ gì đó cộm lên, dán vào bên hông cô nóng bỏng. Hắn thật sự không có ý gì, đơn thuần là phản ứng bình thường khi mới thức dậy. Còn với cô thì tựa như hắn vừa động phải công tắt xả lũ, chất lỏng được giữ từ đêm hôm qua chậm rãi tràn ra ngoài.

Cô khép chặt chân, đỏ mặt nói: “Dậy đi, chị phải đi làm.”

“Ừ.” Tử Long mở miệng mà mắt nhắm nghiền, không hề nhúc nhích.

Cô lại chọt bụng hắn: “Em buông chị ra.”

Hắn hé một mắt ra, giọng khàn đục: “Buông ra rồi chị có dậy nổi không?”

Cô im lặng, ngầm thừa nhận đúng là cô ngồi dậy không nổi thật. Hắn trườn qua bên kia giường, cẩn thận không đè nặng cô lúc di chuyển. Hắn thò tay xuống gầm giường, kéo cái áo cardigan mà cô đã mặc vào tối hôm qua lên.

Cô tiếp nhận điện thoại của mình từ tay hắn, miệng méo xệch gửi tin nhắn cho phòng nhân sự: “Đây là lần xin nghỉ việc đầu tiên trong năm nay đó.”

Hắn ậm ừ cho có rồi nằm phịch xuống giường. Cô mệt, hắn còn mệt hơn. Tối hôm qua thật sự quá dày vò. Lần đầu để cô chủ động, hơn nửa tiếng vẫn không cho vào được. Hắn cắn răng nhịn đến đổ mồ hôi đầy người, đến khi vào rồi thì không chịu nổi mà bắn ra chỉ sau vài giây.

Sau đó hắn bắt đầu hiện nguyên hình. Quá trình lấy lại mặt mũi đàn ông tương đối thuận lợi, có điều túng dục quá độ, hậu quả là hông hắn mất cảm giác luôn rồi.

Bên dưới lớp chăn mỏng, hắn chạm vào bụng cô. Trước khi ngủ nơi đó phình lên một chút, tỉnh dậy đã bằng phẳng như cũ. Cơ thể phụ nữ thật kỳ diệu, một ngày nào đó đây sẽ là nơi nuôi dưỡng con cái của họ.

Ngân Thương vỗ mu bàn tay hắn, mơ màng hỏi: “Em thích con trai hay con gái?”

“Đều thích. Có khi chị sinh được một cặp nam nữ không chừng.”

Cô bật cười: “Làm gì có chuyện dễ dàng thế.”

“Cả họ nhà em đều có gen đẻ con song sinh. Mẹ em còn mang thai đôi hai lần.” Hắn ân cần nhắc nhở cô.

Ngân Thương á khẩu, có chút sợ hãi lẫn hưng phấn. Cô nghe nói mang thai song sinh rất nguy hiểm, rất hay đẻ non, nếu thai to quá còn không được sinh tự nhiên mà phải mổ. Nhưng sinh được một cặp trai gái xinh đẹp như cô và hắn thì đáng lắm.

Trò chuyện một hồi, cô vẫn thấy túp lều bên dưới chăn không có dấu hiệu xẹp xuống. Hắn nhìn theo tầm mắt cô, liếm môi đề nghị: “Em nghĩ là nó cần một chút kích thích.”

Cô vô thức cọ đùi, thành thật nói: “Chị không có sức.”

Hắn thở dài: “Em cũng vậy.”

“Thế làm sao bây giờ?”

Hắn nghiêng người, cắn nhẹ môi cô: “Mượn chỗ này của chị một chút.”

Không cần di chuyển phức tạp, hắn nằm, cô cũng nằm, chỉ là đảo đầu lại với nhau mà thôi.

Ngân Thương nằm nghiêng, bám vào hông hắn. Đúng là không tốn sức thật, có điều mỏi miệng quá. Tối qua cho dù có kinh nghiệm thì cô vẫn loay hoay mãi, không cách nào nuốt được hết chiều dài của hắn. Kích cỡ quá khác biệt, chẳng khác gì cho chày đâm tiêu vào chung trà thay vì cối đá.

Tử Long không hưởng thụ một mình. Hắn liếm đùi cô, chậm rãi cho hết ba ngón tay vào trong khuấy đảo. Hắn vẫn luôn không thích những cô gái non nớt, cô vừa vặn đúng ý hắn, đủ trưởng thành táo bạo mà vẫn còn một chút ngại ngùng bị động.

Hắn bóp mông cô, cảm nhận độ nảy nở căng tràn giữa kẽ tay. Cơ thể không một tỳ vết, sức bền càng ấn tượng không kém. Hắn thật may mắn, tìm thấy được cô đúng lúc hắn trưởng thành toàn vẹn, ngay khi cô đã hoàn toàn chín mùi. Sớm thêm vài năm chưa chắc cô đã để ý đến hắn, muộn thêm vài năm thì cô đã thuộc về người khác.

Cuối cùng vẫn là hắn thiếu kiềm chế. Hắn với tay lên đầu giường, nốc hết ly nước chỉ còn lại một nửa. Nghỉ học một ngày không sao cả, đau lưng cả tuần còn có thể chịu đựng được. Còn cặp mông mọng nước trước mắt này không thể đợi được lâu đâu.

Cô muốn có con, hắn muốn cô, hai điều này không hề mâu thuẫn.

Sau màn vận động buổi sáng lười biếng mà sáng tạo, Ngân Thương lau khóe môi, thở hổn hển nói: “Em chuyển đến đây ở đi.”

Hắn đè nửa người trên lên chân cô, rải đầy dấu hôn lên vùng bụng căng tròn: “Chị định bao nuôi em thật đấy à?”

“Chị không đùa đâu. Chị nghĩ là chị muốn cho em tiền từ rất lâu rồi.” Nhìn hắn ăn thức ăn nhanh là cô lại khó chịu, biết hắn không có nhà để về thì vội vã muốn tha hắn về hang ổ của mình. Không hẳn là yêu đương, chẳng qua là cảm thấy người như hắn xứng đáng được hưởng những gì tốt nhất. Cô đã có tuổi, không có đủ tự tin cạnh tranh với những cô gái trẻ khác, chỉ có tiền là không ai sánh được với cô.

“Giống như người hâm mộ và thần tượng?” Cô lẩm bẩm: “Trước đây chị luôn thấy em quá tốt, tốt đến mơ hồ, không chạm vào được, chỉ có thể nhìn từ xa thôi.”

“Bây giờ thì sao?”

Cô chớp mắt, khó khăn tìm từ hình dung: “Giống nuôi thú cưng của người khác. Rõ ràng không phải của mình nhưng mà vẫn không nhịn được mà tiêu tiền mua quần áo, mua đồ ăn để dụ dỗ nó đến nhà mình ở.”

Trong tưởng tượng của Ngân Thương thì Tử Long là giống mèo cảnh, nhìn tưởng chảnh chọe khó gần, không ngờ vừa ngoan lại thân thiện. Cô lại không biết thật ra hắn là mèo hoang, hắn muốn ở đâu thì đó là nhà của hắn. Hắn có bầy đàn nhưng chỉ thích ở một mình. Đêm đến sẽ vì đàn em mà đi đánh nhau tranh giành lãnh địa, sáng lại mò về với chủ nhân để đòi ăn.

Con mèo hoang này giả vờ làm mèo cảnh thật vất vả. May mà chủ nhân của nó ngây thơ lắm, bị bộ lông của nó làm mê mẩn rồi, vuốt ve một lần là không dừng lại được nữa.

Hắn lại thò tay xuống giường, mò mẫm điện thoại của mình. Điện thoại cô rung lên, mở ra thì thấy tin nhắn hắn gửi đến.

“Em muốn học tiếng Pháp, chị đóng học phí cho em đi.” Hắn nói xong thì trở mình, quyết định đánh một giấc tới tối.

Ngân Thương vui vẻ tiêu tiền cho trai trẻ. Ban ngày cô mệt cỡ nào cũng không ngủ được, đành giải trí bằng cách lên mạng lựa đồ cho hắn. Đúng lúc đấy có ai đó liên tục làm phiền cô, hết gọi điện rồi lại nhắn tin.

Cô lướt sơ qua nội dung, không hiểu nổi vì lý do gì mà phải giúp đỡ chị gái của bạn trai cũ. Bọn họ đã chia tay mà người nhà hắn vẫn cứ làm phiền cô mãi.

Khi cô và Trọng Nam còn quen nhau đã không ít lần cho họ hàng hắn vay mượn. Bọn họ còn chưa trả lại số nợ cũ đâu, cho dù cô giàu có cỡ nào cũng không thích ném tiền qua cửa sổ.

Trong lăng kính màu hồng của Ngân Thương đã xuất hiện một chấm đen. Vùng tối đó chỉ chứa được vài người, tất cả đều có liên quan đến Trọng Nam. Khi yêu thì khuyết điểm cũng là nét đẹp, ghét rồi thì người xung quanh hắn lập tức trở thành tội đồ.

Ngân Thương vẫn thích làm từ thiện, đấy là đối với người tốt, giống như chàng trai đang nằm cạnh cô vậy. Còn người xấu thì vẫn nên chịu đau khổ đi thôi.