Bán Tình

Chương 95: Ngoại truyện hoàng trúc



“Cháu có chắc cái thai trong bụng con gái bác là của cháu không?”

Người đàn ông trung niên nhíu mày, có vẻ không tin tưởng lắm: “Hay là đợi đủ sáu tháng, làm xét nghiệm huyết thống rồi hãy bàn chuyện cưới hỏi sau nhé?”

Hoàng Trúc lau mồ hôi trên trán, tiếng đầu gối đập xuống nền nhà giòn tan: “Cháu chắn chắc đó là con của cháu. Cho dù không phải thì cháu vẫn muốn cưới Lạc Mộng ạ.”

“Anh nói vớ vẩn gì thế hả?” Lạc Mộng vỗ đầu hắn, không tin nổi là ngay cả cha ruột cũng không chịu tin cô: “Chẳng lẽ con còn có thể nhầm lẫn cha của con mình là ai sao?”

“Lạc Mộng à, không phải cha không tin con nhưng mà cái bệnh mù mặt của con không đáng tin chút nào. Hôm kia con còn nhìn nhầm cha với chú Út nữa mà.” Thấy con gái xấu hổ không cãi lại được thì ông thở dài: “Đấy, thấy không, cha ruột còn nhầm được, con bớt đi hại đời con trai nhà người ta đi.”

Cha cô đỡ Hoàng Trúc dậy, vỗ vai cậu nói: “Nhìn xem, đẹp trai sáng sủa biết bao nhiêu, ở nhà chắc cũng là con cưng đấy. Bác nói cháu nghe, cưới con gái bác cũng giống rước bà hoàng về cung phụng vậy. Nó ngoài cái mặt ra thì không có gì nữa đâu.”

“Cháu sẽ chăm sóc Lạc Mộng cẩn thận, xin bác gả con gái cho cháu.” Giọng nói cậu to rõ, mắt sáng kiên định, có điều tay run quá, chân cũng đứng không vững.

Cha Lạc Mộng nhìn vợ, trao đổi trong im lặng rồi gật gù: “Nhà này chỉ có một đứa con gái thế thôi, tùy theo nó vậy.”

Lạc Mộng nắm tay Hoàng Trúc, cậu mừng rỡ hứa hẹn đủ điều. Cho dù cả hai còn chưa tốt nghiệp nhưng cậu có thể đi làm thêm, nhất quyết không để cô chịu thiệt.

Tưởng tượng thật tốt đẹp, vậy mà chưa kịp vui vẻ được bao lâu thì tin dữ kéo tới kín trời.

Hoàng Trúc là con trai nhỏ nhất nhà, tính tình hiền lành tươi sáng, trước nay vẫn luôn là đứa được người lớn yêu thương nhất. Thế nên chuyện cậu lỡ làm bạn gái lớn bụng không tính là tội tày đình gì, nhà gái thuộc dạng đàng hoàng nên không ai bắt bẻ thêm được. Xui xẻo là chuyện này lại xảy ra đúng thời điểm nhạy cảm.

Khi đó Tiểu Kiều mất liên lạc được hai tháng, chuyện Chấn Phong hẹn hò với trai lan truyền khắp làng trên xóm dưới. Nhà hắn bị người đời xỉa xói đủ điều, lôi cả chuyện cũ ra chì chiết, có người còn ác ý bảo không chừng khi xưa là đôi song sinh dụ dỗ cặp vợ chồng nọ. Chẳng trách tội xâm phạm trẻ vị thành niên mà ở tù có mỗi hai năm.

Tử Long chạy về nhà, nhìn hai nam một nữ quỳ dưới đất mà thái dương nổi gân xanh. Thật đau đầu nhưng biết làm sao được, ai bảo hắn là anh trai cả của mấy đứa trẻ lắm chuyện này.

“Mẹ à, đừng mắng Chấn Phong nữa. Hoàng Trúc lớn rồi, nó có đủ khả năng chịu trách nhiệm cho đời nó. Em dâu đứng lên đi, đừng để bị động thai. Mà thôi, mấy đứa quỳ xích ra một chút, chừa chỗ cho anh nữa.”

Mẹ hắn ngơ ngác nhìn đứa con trai ngoan nhất nhà, niềm tự hào của cả cái làng quê nhỏ bé này dập đầu xuống đất. Bà bỗng dưng thấy hoa mắt, hy vọng cuối cùng của bà tan vỡ hoàn toàn.

Mặt hắn lạnh tanh, không có chút hối lỗi nào, hùng hồn tuyên bố: “Con mới là nỗi nhục của cái nhà này. Bởi vì con làm trai bao, con còn tệ hơn cả Hàn Du, bởi vì cậu ta chỉ khoe thân, còn con thì lên giường với người khác để kiếm tiền.”

Mẹ hắn muốn ngất mà không được, ngồi phịch xuống ghế thở không ra hơi. Gia đình này từng rất hạnh phúc, cớ gì lại ra nông nỗi này? Bà nhớ đến chuyện năm xưa, đúng rồi, là từ lúc đó mọi chuyện dần thay đổi.

Mắng chửi vô ích, đánh đập càng làm hàng xóm dị nghị thêm, mẹ hắn buông xuôi, chỉ có thể vớt vát được tí nào hay tí đấy.

Đám cưới của Hoàng Trúc diễn ra vô cùng đơn giản. Cha mẹ Lạc Mộng dễ tính, bản thân cô thì qua loa quen rồi nên mọi việc đều thuận lợi. Hai người vừa đám cưới xong là quay lại trường học, đến khi bụng cô to ra rồi thì bạn bè mới biết chuyện.

Chấn Phong thấy em út còn có con trước cả mình thì sốt ruột lắm, suốt ngày nhìn chằm chằm bụng Ngân Thương. Mặc dù họ đã thân mật lắm rồi, nhưng hắn biết thâm tâm cô vẫn nghĩ là tương lai sẽ rời xa hắn. Cô vẫn không tin tình cảm của hắn, cho rằng hắn tốt bụng và cần tiền nên mới giúp đỡ cô hoàn thành tâm nguyện.

Giữa lúc rối ren nhất thì bọn họ nghe tin Tiểu Kiều nhập viện, còn suýt chết. Phản ứng đầu tiên của Chấn Phong không phải là đến thăm em gái, hắn biết chỉ cần cô chưa chết thì chắc chắn có thể vượt qua được, bởi vì tinh thần cô còn mạnh mẽ hơn hắn nhiều.

Hắn liên tục gọi cho Quý Chu, nhịp tim tăng nhanh theo từng hồi chuông kéo dài. Hắn vội vã hỏi ngay khi đối phương bắt máy: “Chấn Phong đâu rồi? Cậu phải ngăn nó lại, đừng để nó nghĩ quẩn.”

“Tôi đang ở cạnh Chấn Phong, cậu ấy sẽ ổn thôi.” Quý Chu ngắt cuộc gọi, tắt nguồn.

Nhét điện thoại vào quần, Quý Chu hít một hơi thật sâu, tiếp tục công việc còn dang dở. Tay hắn cầm dao cạo rất vững, lưỡi dao bén tỳ sát da đầu, đi đến đâu tóc rơi rụng đến đấy. Hắn luôn thích tóc Chấn Phong, mềm mại, hơi ngả màu nâu. Bây giờ hắn mới nhận ra hình dạng hộp sọ của cậu đẹp đến thế, da đầu cũng rất mịn.

“Cảm ơn anh.” Chấn Phong phủi mấy sợi tóc rơi trên vai, gương mặt chớp mắt đã già đi mấy tuổi.

Quý Chu ngẩng đầu, nhìn Phật tổ hiền từ. Hắn còn không biết được bức tượng này là để thờ ai.

Hắn hôn lên đỉnh đầu cậu, mở miệng thề thốt: “Ngày nào cậu còn trọc đầu thì ngày đấy tôi không cắt tóc.”

“Anh đừng trông chờ vào tôi nữa.” Chấn Phong nhíu mày: “Chúng ta kết thúc rồi.”

Hắn xoay con dao trên tay, giọng đều đều: “Tôi không có tôn giáo, tôi chỉ tin vào bản thân mình. Bây giờ tôi muốn cược thử xem những gì mà tôi làm suốt thời gian qua có ý nghĩa gì không. Tôi cược là cậu không bỏ được tôi, cược cậu không cắt được thất tình lục dục.”

“Vậy thì anh thua rồi.” Chấn Phong khẳng định.

“Hôm nay Tiểu Kiều suýt chết, ngày mai không chừng sẽ đến lượt tôi đấy.” Hắn nói vu vơ, đâm vào tai cậu thì thành lời đe dọa.

Chỉ cần một ánh mắt thảng thốt, cách đồng tử cậu co lại, những dấu hiệu nhỏ nhặt mà rõ ràng báo hiệu cho hắn biết hắn sẽ thắng.

Hắn thở hắt ra, ngữ điệu trêu cợt: “Đùa thôi, cảm ơn cậu đã cho tôi hoàn thành lời hứa của mình. Sau này nếu tóc cậu mọc ra thì nhớ gọi cho tôi nhé, đừng để người khác cạo đầu cậu, tôi mà biết là cậu không xong đâu.”

Quý Chu quay lưng bước đi, không một lần nhìn lại. Thời gian có kết quả sẽ kéo dài lâu lắm nhưng không sao cả, hắn có thể chờ. Những đứa trẻ mồ côi như hắn chẳng có gì ngoài sự kiên trì. Cậu cứng đầu, hắn ngoan cố, cậu có tín ngưỡng, hắn có tự tôn. Hắn không tin bản thân có thể thua một bức tượng, hắn sẵn sàng đánh cược cả đời.

Đợi đến khi tóc dài qua gối, người quay đầu thì tình vẫn còn đó, chưa từng đổi thay.