Bán Tình

Chương 96: Ngoại truyện tiểu kiều (end)



Tiểu Kiều và Hàn Du đi đăng ký kết hôn nhưng không tổ chức lễ cưới. Nguyên nhân là vì Chấn Phong và Quý Chu không được bố mẹ cô chấp nhận.

Hàn Du vì chuyện này mà hậm hực trong lòng, Tiểu Kiều phải dỗ hắn một thời gian dài: “Là tại em, anh đừng có trách Chấn Phong. Lúc đó hai đứa nó cứ dây dưa miết nên em mới mạnh miệng, bảo là chừng nào tụi nó không về bên nhau thì em không cưới. Ai ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.”

Hắn bực mình mà không thể trách. Chuyện tình của Quý Chu so với hắn còn gian nan hơn nhiều.

Tiểu Kiều từng kể với hắn sự tích Chấn Phong quy y cửa phật ba lần không thành. Lần đầu Quý Chu tự tay cạo đầu cho người yêu xong thì quay lưng bước đi, mới rời khỏi chùa được năm phút thì xảy ra tai nạn đụng xe. Chấn Phong đang làm lễ thì bị gọi đi cứu hắn. Đến nay vẫn chưa biết là hắn vô tình hay cố ý để bị thương nặng như thế.

Lần thứ hai thì còn hơn cả phim. Chấn Phong vừa tìm được nơi gửi gắm mớ tóc mới mọc được thì Quý Chu phát hiện bị ung thư, không chịu chữa trị mà đòi tận hưởng nốt mấy năm còn lại.

Chấn Phong nổi nóng, đá hắn vào bệnh viện chưa tới một tháng đã phẫu thuật xong xuôi. Bệnh nhân lúc xuất viện còn đủ sức khỏe vác người yêu lên vai ăn mừng.

Lần thứ ba cách đây có một năm thôi. Lúc này Quý Chu lười giả vờ giả vịt mà chơi trò hăm dọa. Hễ chùa nào dám nhận Chấn Phong thì hắn tìm cách lăm le chiếm đoạt đất chùa, gây sức ép làm Chấn Phong tự động bỏ ý định xuất gia.

Sau cùng Chấn Phong bị bức đến điên tiết, xách balo lên đi quay phim tài liệu mãi không chịu về. Bộ phim đó đoạt được rất nhiều giải thưởng, đưa tên tuổi đạo diễn lên hạng S chỉ sau một đêm, được giới giải trí săn đón sít sao. Quý Chu thấy vậy thì sợ mất người yêu, quay sang làm phiền Tiểu Kiều, bởi vì hắn biết người chị này là nhân vật duy nhất có thể khiến Chấn Phong ngoan ngoãn nghe lời.

“Thời buổi nào rồi mà còn phải hỏi ý cha mẹ mới được kết hôn?” Hàn Du càu nhàu: “Còn vì chuyện mẹ em không chấp nhận mà gây gỗ. Chưa thấy cặp đôi nào thích hành hạ nhau như họ.”

Tiểu Kiều đang sắp xếp hành lý, nghe vậy thì cười khúc khích: “Em cũng thấy vậy đấy. Yêu nhau lắm cắn nhau đau thôi, cứ thế cũng hay. Chấn Phong không xuất gia được là em yên tâm rồi.”

Cô lục tủ quần áo, bỗng dưng phát hiện ra một cái hộp để đồ cũ, bên trong chỉ có một mẩu giấy hình chữ nhật bị cắt mất một góc.

“Cái này là chứng minh thư của anh à?” Cô soi mảnh giấy dưới ánh đèn, khó khăn lắm mới nhìn ra được bốn chữ “Trần Hoàng Thanh Dương”.

Hắn xấu hổ rút giấy chứng minh cũ ra khỏi tay cô: “Tôi quên vứt nó đi, đó là tên cũ trước khi đổi lại.”

Gương mặt trên hình chụp đã mờ lắm rồi, chỉ thấy được quả đầu đinh ngổ ngáo.

“Mẹ anh họ Trần nhỉ?” Cô hỏi.

Hắn tặc lưỡi: “Ừa, lúc đó mẹ nói gì bố tôi cũng nghe nên cho tôi theo họ mẹ. Ông đâu có ngờ là bà còn lấy tên chồng cũ làm tên lót cho tôi. Lúc đó tôi đang thời kỳ nổi loạn, thấy rút lại thành Hoàng Dương thì tầm thường quá, sửa lại thành Hàn Du cho nổi.”

“Hôm kia em thấy mẹ anh lên xe của một người quen mắt lắm, có lẽ là thanh tra bên bộ giáo dục.” Cô ngăn cản hắn ném chứng minh thư vào thùng rác, cẩn thận nhét vào sổ tay, dự định hôm sau mang đi ép nhựa bảo quản.

“Mẹ tôi không thể sống thiếu đàn ông được. Bà ấy không cần tiền của họ, bà chỉ muốn được nhiều người yêu thương mà thôi. Nhưng bà đâu có biết là một khi đàn ông chấp nhận chia sẻ người đàn bà của mình thì vốn dĩ đã chẳng còn tình yêu nữa rồi. Giống như chồng cũ của bà, sau khi bà ly dị được nửa năm thì cũng bỏ đi. Ông ta chỉ muốn tìm cảm giác kích thích trên người bà, khi quay về mối quan hệ bình thường thì chán ngay.”

Hàn Du kéo cô lên giường, vùi mặt vào bụng cô: “Đừng mãi nói đến người khác nữa. Chúng ta tập trung vào việc quan trọng đi.”

Cô đẩy hắn ra, tỏ vẻ lo âu: “Cũng lâu rồi mà không có dấu hiệu gì, hay là em đi khám thử xem sao?”

Bởi vì chuyện thắt ống dẫn tinh nên Hàn Du luôn cho rằng Tiểu Kiều không có thai được là vì hắn. Tuy phẫu thuật nối lại thành công rồi nhưng không có gì đảm bảo số lượng lẫn chất lượng nòng nọc của hắn khỏe mạnh bình thường.

Vậy là chần chừ suốt mấy năm, đến khi Tiểu Kiều gần ba mươi rồi mới đi khám đàng hoàng. Khi phát hiện ra bên trong tử cung mình có một khối máu đông thì cô ngẩn người, hắn lay vai cô mãi mới hoàn hồn.

Hàn Du ôm cô vào lòng, an ủi nói: “Sao vậy em? Đừng sợ, bác sĩ nói làm tiểu phẫu là được, tỷ lệ thành công rất lớn.”

“Em nhớ lại chuyện cũ thôi. Cục máu đó có thể là chị gái em đấy.” Cô nắm tay hắn, đau xót kể: “Lúc mẹ em mang thai em có đi siêu âm, bác sĩ khẳng định là song sinh, vậy mà bà chỉ hạ sinh ra một mình em. Có lần bố em say rượu, buột miệng kể lại cảnh tượng lúc đó, khi y tá đặt em vào tay mẹ thì bỗng dưng hộc ra một ngụm máu, khiến mẹ sợ hãi ngất xỉu.”

Mẹ Tiểu Kiều không được học hành nhiều. Bà cho rằng Tiểu Kiều đã hút hết dinh dưỡng của bào thai còn lại, thậm chí còn ăn luôn cả bào thai đó để ra đời. Bà sợ cô, xem cô là vận xui, thế nên không thể thương yêu cô bằng những đứa con khác.

“Thật ra lúc nghe bố nói em không nghĩ gì nhiều, cho rằng y học thời đó chưa phát triển nên có nhầm lẫn. Ai ngờ đúng là sự thật, cái bào thai còn lại không lớn lên được mà biến thành khối u trong bụng em.”

Cô thở dài: “Có lần Bảo Vy hỏi em là có phải mẹ đặt tên em là Tiểu Kiều vì mong em sau này xinh đẹp và lấy được chồng tài giỏi hay không? Em không trả lời cô ấy, trong lòng thì hiểu rõ mẹ chỉ muốn nhắc nhở là em còn có một người chị không được ra đời mà thôi.”

Hàn Du vuốt tóc cô, ruột gan quặn thắt. Giọng hắn hạ thấp mà vững chãi: “Không sinh được thì thôi, chúng ta có thể nhận con nuôi. Em không thích thì cứ thế cả đời, tôi chỉ cần em là đủ.”

Sau khi làm tiểu phẫu, bác sĩ vẫn cho rằng khả năng đậu thai của Tiểu Kiều không cao. Hai vợ chồng nhìn nhau cười, không hề có gánh nặng nào.

Bọn họ vẫn sinh hoạt như bình thường, có khi còn táo bạo hơn xưa. Đến khi Tiểu Kiều sắp bước sang tuổi ba mươi thì bỗng dưng bị chậm kinh ba tháng, cô thấp thỏm đi kiểm tra thì phát hiện có thai mất rồi, còn là một cặp song sinh.

“Tử Long sẽ giết em mất. Chị Thương có bầu sau em một tháng, con em sẽ ra đời trước con chị ấy.” Cô cầm giấy siêu âm mà hoảng.

Hàn Du trợn mắt: “Mặc kệ họ, em ngồi xuống đã, cẩn thận vấp té bây giờ.”

Cơ thể Tiểu Kiều không khỏe như hồi còn trẻ, Hàn Du dứt khoát thay cô xin nghỉ. Quý Chu vừa hay thuyết phục được Chấn Phong về sống chung, xoa cái đầu đang mọc tóc lởm chởm của người yêu, thoải mái phê duyệt cho cô nghỉ luôn cả năm.

Khi Hàn Du bỏ cuộc với tình yêu thì tìm được Tiểu Kiều. Lúc hắn không trông đợi gì về con cái thì đột nhiên có hẳn hai đứa. Hắn thật hưng phấn, chăm vợ cẩn thận vô cùng, cô chỉ cần ho nhẹ một tiếng là tay chân hắn luống cuống hết cả lên.

Trước ngày dự sinh hai tháng thì Tiểu Kiều dở chứng dị ứng khói bụi. Hàn Du lập tức đưa cô đi nghỉ dưỡng. Hắn chọn một vùng quê không xa, còn bỏ tiền cho dịch vụ y tế tư nhân. Có điều người tính không bằng trời tính, cô trở dạ sinh sớm một tháng ngay lúc đêm khuya.

Không kịp trở lại thành phố, bác sĩ đỡ đẻ còn rất trẻ, không có mấy kinh nghiệm. Đã thế còn đỡ đẻ tại nhà, thiếu thốn dụng cụ lẫn thuốc men. Lần đầu tiên Hàn Du cảm thấy sợ hãi đến thế. Hắn cứng rắn nói với bác sĩ: “Nếu có chuyện gì xin hãy cứu cô ấy, tôi không cần bọn trẻ. Cho dù cô ấy có cầu xin điều ngược lại, xin hãy cứu cô ấy bằng mọi giá.”

Hàn Du chưa từng tin thần phật, tối đó hắn lại quỳ gối suốt đêm, lần lượt điểm tên tất cả các đấng tối cao mà hắn biết. Tiểu Kiểu ở trong phòng đau đớn mà không dám khóc lớn tiếng. Cô dồn sức cho hai đứa trẻ, cũng chống đỡ thay cho ông chồng sắp ngất xỉu vì lo lắng bên ngoài.

Đến rạng sáng, hắn nghe được tiếng khóc đầu tiên. Sắc trời trắng trong trên cánh đồng vàng ruộm, vậy mà chỉ chốc lát sau đã có mưa rào nhè nhẹ, cũng là lúc đứa trẻ thứ hai ra đời.

Tiểu Kiều bất tỉnh nằm trên giường, hai bên là hai gương mặt nhăn nheo giống nhau như đúc. Một trai một gái, ba con người trở thành mục đích sống cả đời của Hàn Du.

Hắn hôn lên trán cô, cẩn thận bế từng đứa bé lên ngắm nghía. “Anh lớn là Thiên Minh, em gái nhỏ là Thính Vũ. Trời sáng nghe tiếng mưa rơi, đó là lúc hai đứa chào đời.”

Một giọt nước mắt rơi xuống mặt bé gái. Bé mím môi mà không khóc, tóm lấy tay đứa còn lại. Anh trai lớn hơn vậy mà há miệng la lên, khóc mãi không ngừng được.

Tiểu Kiều nghe con khóc mà bừng tỉnh theo bản năng. Cô suy yếu nắm góc áo hắn, cười nhạo: “Anh khóc cái gì? Người đau là em mà?”

Hắn quẹt mặt vào vai áo, chui lên chen chúc cùng cô trên một cái giường. Hắn nghiêng đầu, dưới đuôi mắt có vài nếp nhăn xuất hiện: “Cảm ơn em vì đã chấp nhận anh.”

Cuối cùng thì hắn cũng có gia đình hoàn chỉnh. Có hai sinh mệnh kéo dài tình yêu của hắn dành cho cô.

Những đau thương thời tuổi trẻ, những trăn trở lúc trung niên, những lo lắng khi về già. Tất cả đều vì cô mà chữa lành. Giờ đây hắn đã không còn có gì luyến tiếc nữa.