Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ!

Chương 1: Nhờ giúp đỡ



Chương 1: Nhờ giúp đỡ

Nam Linh Vực,

Phía bắc Vương Triều Đại Lý, Vạn Thú Sâm Lâm.

Vù vù —

Hai thân ảnh cùng đạp phi kiếm cuốn cuồng bỏ chạy về phía bắc, đằng sau là ba cái bóng đen đang lao vùn vụt đuổi theo.

Một trong ba bóng đen bỗng dừng lại, tay áo đen kịt khẽ vung, một thanh trường cung bằng xương khô xuất hiện, hắc y nhân lạnh lẽo nhìn hai kẻ đạp phi kiếm ở xa, chớp mắt liền bắn ra một mũi tên hắc quang.

Cực phẩm pháp khí...Hắc Ma Ưng Tiễn !

" Không tốt ! "

Nam tu sĩ trên phi kiếm thấy nguy hiểm, vài tờ phù lục không đốt tự thiêu, hóa thành tầng tầng lá chắn ánh sáng xanh nhạt, nhìn lòe người phết, nhưng đụng phải hắc quang liền dễ dàng bị xuyên phá.

" A — "

" Không — Linh nhi ! "

Phá nát, hắc quang xuyên qua nữ tu phía sau rồi mới đâm trúng nam tu, cả hai cứ thế ngã xuống phi kiếm.

" Lão nhị, lão tam...nơi đây đã rất gần sơn môn Mặc Huyền Tông, đừng kéo dài thời gian mau g·iết chúng "

Hắc y nhân cầm cung biết mình không đuổi kịp liền thông qua Truyền Âm Phù nhắc nhở hai người còn lại.

Lão nhị, lão tam cuối cùng cũng chạy tới, chỉ cách nơi hai người b·ị t·ruy s·át hơn trăm mét, khoảng cách này đã vào phạm vi công kích của thượng phầm pháp khí thông thường.

Khi này nam tu bị xuyên thủng ngực nằm ra đó, hai mắt không còn ánh sáng nhìn xem nữ tu đang dựa lưng vào một tảng đá.

Nữ tu...

Nửa đầu của nàng biến mất, ở v·ết t·hương dịch não cùng huyết thủy xen lẫn cùng một chỗ, nhưng dù vậy con mắt còn lại của nàng vẫn nhìn về phía nam tu toát ra vẻ hiền dịu...tình cảnh vô cùng thê lương.

" Đi c·hết đi, Xà Kiếm lên...a ! "

Lão tam vừa định ra tay, bất chợt trừng lớn mắt, cảm thấy tay phải mình đau nhói, hắn nhìn lại liền thấy chỗ đó trống rỗng nào còn tay, máu tươi cùng xương trắng lộ ra bên ngoài.

" Các, các ngươi...phải...c·hết..."

Lão nhị hắc y nhân mí mắt trực nhảy nhìn nam tu đã bị hắc quang tiễn đâm xuyên ngực nhưng vẫn có thể đứng lên.



Một thanh phi kiếm lúc thì lấp lóe ánh sáng lúc lại chập tắt, nhưng vẫn kiên quyết chém về phía lão tam.

Lão nhị thấy thế liền vung tay, một tấm chắn bất thình lình xuất hiện ngăn cản công kích này.

Ngăn chặn phi kiếm, lão nhị vừa muốn toàn lực kết thúc hậu hoạn thì lại rất đúng lúc này, ở nơi xa hiện lên mấy thân ảnh lập lòe trong ánh sáng xanh xanh tím tím.

" Ác tặc phương nào ! Dám cả gan tại phạm vi sơn môn săn g·iết đệ tử Mặc Huyền Tông "

" Để mạng lại cho ta — "

Theo tiếng quát vang trời, một cột đá khổng lồ cao hơn chục mét đột nhiên vô căn cứ xuất hiện giữa không trung, hung hăng đập về phía lão nhị hắc y nhân.

" Là đội chấp pháp, đi ! " Lão nhị cảm nhận khí tức bên kia lập tức cảm thấy hãi hùng kh·iếp vía, nhanh chóng xách theo lão tam bấm niệm pháp quyết.

Huyết Quang Độn Pháp !

Sương máu bốc lên.

Cột đá rơi xuống...

Uỳnh — !!!

Âm thanh như trời sập, đất đá cây cỏ bay tứ tung, để lại phía dưới một hố lớn.

Dưới ánh trăng mờ nhạt, vài thân ảnh y phục đen hạ xuống, dẫn đầu là một nam tử đầu trọc, vai vác bia đá, khí thế kinh người.

...

Mặc Uyên Tông, nội môn.

Nam tu trọng thương sắp vẫn lạc được đưa về động phủ, trước giường hắn là một thanh niên gần ba mươi mặc môn phục màu trắng.

" Trần...Trần sư đệ " Nam tu khó khăn nắm lấy tay áo bào của thanh niên, dáng vẻ thấp thỏm hỏi: " Linh nhi nàng..."

Nhìn nam tu, thanh niên rất không tình nguyện nhưng chỉ có thể lắc đầu nói thật.

" Vết thương quá nặng...đại tẩu hồn về thiên địa, sư huynh bớt đau buồn "

" Khục khục khục..." Nghe rõ, nam tu lập tức mất mất hết bình tĩnh, ho sặc sụa, cả người như đi đến tuổi xế chiều, chỉ thấy hắn cuồng tiếu cười to châm chọc quát lớn như tên điên:



" Ha — ha — ha, chỉ vì một viên Trúc Cơ Đan, Trúc Cơ Đan !!! "

Hộc —

Điên cuồng phát tiết, nam tu bỗng phun một ngụm máu đen kịt.

Thanh niên họ Trần hơi biến sắc, vội đỡ nam tu, nhanh nhẹn nhét một viên đan dược chữa thương vào miệng hắn.

" Sư huynh không nên kích động, v·ết t·hương của ngươi..."

" Không cần " Nam tu khẽ đẩy thanh niên ra, dược lực hơi lan tỏa khiến hắn trao đổi dễ hơn chút nhưng vẫn rất suy yếu, lắc đầu nói:

" Ta biết thương thế của mình, không cứu được, mũi tên đó mang theo nồng đậm kịch độc, lục phủ ngũ tạng của ta đã sớm thối rữa "

" Khục — "

" Trần sư đệ, có lẽ ta sắp phải vẫn lạc, không biết ngươi có thể giúp ta một chuyện hay không ? Ta nguyện ý đến Tạp Vụ Điện chuyển toàn bộ điểm cống hiến qua cho ngươi "

" Sư huynh không cần phải như thế, cần sư đệ làm gì cứ nói thẳng, ngươi từng cứu ta một mạng nên dù có thế nào sư đệ cũng phải giúp bằng toàn lực "

Nam tu nhìn ánh mắt kiên định của Trần sư đệ, cuối cùng gật đầu, yếu ớt nói.

" Ta cần ngươi mang nữ nhi đang ở Trầm gia đến gặp ta một lần cuối cùng "

" Chuyện này đơn giản " Sư đệ họ Trần nhẹ nhõm thở ra một hơi, còn tưởng chuyện gì.

Nhưng ngay sau đó hắn nghĩ kỹ lại, sư huynh đều muốn đem tất cả điểm cống hiến báo đáp thì sao có thể dễ dàng đến thế ?

Đúng như hắn nghĩ, nam tu vội lắc đầu.

" Khi chỉ có thế, ta còn phải nhờ sư đệ ngươi giữ nữ nhi ta ở lại Mặc Huyền Tông, không cho phép nàng quay về Trầm gia "

Trần sư đệ bỗng trừng to mắt, như đoán được điều. " Sư huynh, ngươi đây là..."

" Đúng " Ánh mắt nam tu trở nên đầy phẫn nộ. " Ta hoài nghi Trầm gia chủ mạch là hắc thủ đứng sau tất cả mọi chuyện, chuyện ta đổi chiến công ở Kỳ Đàm Bí Cảnh lấy Trúc Cơ Đan trừ trưởng lão Tàng Bảo Điện ra thì chỉ còn có tộc trưởng biết chuyện này "

Nam tu hay thanh niên đều không cảm thấy trưởng lão Tàng Bảo Điện, đường đường là Tử Phủ Thượng Nhân sẽ quan tâm một viên hạ phẩm Trúc Cơ Đan.

So với trưởng lão nội môn, Trầm gia chủ mạch tham lam Trúc Cơ Đan của một kẻ đến từ chi mạch như nam tu thì hợp lí hơn nhiều.

" Vậy nên, sư đệ xin nhờ rồi..."

...



Rời khỏi động phủ, thanh niên họ Trần cau mày.

" Có chút phiền toái, Trầm gia dù xuống dốc nhưng dầu gì vẫn là gia tộc Trúc Cơ, còn một vị lão Trúc Cơ sắp cạn thọ nguyên kéo dài hơn tàn..."

" Ta chỉ mới là tiểu tu sĩ luyện khí tầng bốn, nếu một thân một mình đi tới Trầm gia, nếu những gì Trầm sư huynh đoán là đúng vậy thì..."

" Không được ! "

Hắn lập tức lắc đầu, trong lòng lo sợ sẽ bị g·iết người diệt khẩu.

Đúng là rất nguy hiểm phiền toái, nhưng ân cứu mạng không thể không đáp, thanh niên tự nhận mình vẫn là người có ân tất báo.

Thế là cắn răng thầm nhủ:

" Một người nguy hiểm thì gọi thêm người, ta cũng là kẻ có bối cảnh...để nữ nhi gặp phụ thân mình lần cuối cùng đây chính là hợp với thiên kinh địa nghĩa, chắc chắn tứ thúc sẽ giúp !"

Có dự tính, thanh niên nhanh chóng hành động, mượn lệnh bài Đan Phong tiến vào nội môn, rồi leo lên Đan Phong.

Một đường thuận lợi, nhưng không khéo thế nào tứ thúc của hắn lại không ở đây.

Vốn tưởng bắt hụt, còn đang chẳng biết nên làm sao không ngờ đụng trúng sư muội của tứ thúc, sau khi giao lưu nàng quyết định giúp đỡ.

" Cảm tạ Hồng Lăng sư tỷ ra tay "

Thanh niên hướng về phía một nữ tử áo đỏ bái tạ.

Vị này sa y đỏ rực như lửa, khuôn mặt mỹ lệ đến ngạt thở kèm theo vẻ anh khí hào hùng, sau lưng vác l một thanh quạt dẹp phát ra hồng quang rực rỡ.

Chỉ đứng gần thôi mà thanh niên cảm thấy làn da mình đang nóng lên, không phải thẹn thùng, mà là nóng như đắm mình trong đống lửa.

Nàng là Lãm Hồng Lăng, đệ tử ký danh, đồng nữ quạt lửa của phong chủ Đan Phong.

Cũng là sư muội của tứ thúc hắn.

Mặc dù nàng tuổi nhỏ, còn chưa thể Trúc Cơ, nhưng cũng là hàng thật giá thật môn đồ Kim Đan Chân Nhân.

Có nàng đi theo, ổn !

Trần Lục lập tức có lực lượng, tự tin tăng v·út lên.

Trừ khi Trầm gia muốn diệt tộc mới dám cả gan ra tay với hai người bọn họ.

" Chuyện nhỏ, vẫn thường nghe Hữu Vân sư huynh nhắc tới ngươi, vả lại ta còn có việc đi kinh đô nên xem như tiện đường " Hồng Lăng sư tỷ tùy ý hào phóng nói.