" Sư tỷ nói đùa, thiên phú sư đệ kém như vậy tứ thúc sao lại nhắc mãi về ta làm gì "
Nhắc tới phụ thân ta thì hợp lí hơn, hai người bọn họ rất thân thiết, còn ta thì thôi đi, chỉ là hưởng ké hương hỏa nhân tình.
Thanh niên họ Trần khẽ nói thầm, nhưng sư tỷ lại hỏi:
" Ngươi không tin ? "
Lãm Hồng Lăng có bản tính rất cố chấp, nàng nói sự thật, nếu kẻ khác không tin nàng sẽ ngồi lại giải thích tới khi tin mới thôi.
Cũng may Trần Lục thức thời...
" Ta tin "
"..." Lãm Hồng Lăng.
...
Trầm Thủy Thành, nơi đây là tộc địa Trầm gia.
Trong thành phần lớn là con cháu Trầm gia qua nhiều thế hệ, hoặc ít hoặc đều có quan hệ huyết thống.
Đối với cư dân là phàm nhân trong thành thì người ở chủ gia đều là nhân vật thần tiên, cao cao tại thượng, xa không thể chạm.
Hàng năm Trầm gia đều sẽ từ trong số tộc nhân tuyển chọn người có linh căn, và đây cũng là lí do hình thành các chi mạch dưới trướng chủ mạch.
Trầm gia còn là thế lực tu tiên mạnh nhất ngàn dặm quanh đây, tương đối cao ngạo, xem thường tán tu,...thế nên Trầm Linh Thành cũng quy định cấm tu sĩ khác, ngoài tộc nhân Trầm gia tùy tiện bay lượn trên không trung.
Nhưng hôm nay chú định, quy tắc đó không thể thực hiện toàn vẹn.
" Mẫu thân mau nhìn, chiếc quạt biết bay ! "
" Là tiên nhân ! "
" Yến nhi, đừng nhìn chằm chằm, tiên nhân tính khí không tốt lắm đâu.."
Thanh quạt lớn bay được một đoạn, sắp đến khu nội thành liền bị hai tu sĩ Trầm gia đạp pháp khí chặn đường.
" Ngừng lại ! "
" Trầm Linh Thành thuộc quản hạt của Trầm gia, ai cho phép các ngươi phi hành ở đây ? Còn không mau hạ xuống, bằng không đừng trách hai ta không khách khí "
" Hai vị đạo hữu, Trầm Linh Thành có quy định tu sĩ bên ngoài không được phi hành, mời lập tức hạ xuống đóng phạt linh thạch chúng ta có thể miễn cưỡng bỏ qua việc này "
Hai nam tu Trầm gia thay phiên nhau nói, một người nóng tính, một người nhìn có vẻ hiền hơn nhưng vẫn cực kỳ cao ngạo.
Nhưng chung quy lại tất cả đều bị Lãm Hồng Lăng bỏ qua một bên không thèm để ý.
Chỉ thấy nàng niệm phép gì đó, giọng điệu thanh lãnh tức khắc vang vọng cả tòa thành, người người đều có thể nghe thấy.
" Môn đồ Mặc Huyền Tông, đệ tử ký danh môn hạ của Đan Cửu Chân Nhân, Lãm Hồng Lăng đến bái phỏng...mời gia chủ Trầm gia ra gặp mặt trò chuyện một lần ! "
" Cái, ngươi...a ! "
Hai tên tu sĩ Trầm gia biến sắc, vừa định quát lớn liền cảm thấy linh khí trong người như bị ném vào nồi dầu sôi, cảm giác nóng rực suýt thì khiến cả hai rớt khỏi pháp khí.
May mà chân cứng chưa rơi, nhưng dù vậy cũng khiến da thịt đỏ rực như con tôm luộc, đau đến vặn vẹo sắc mặt.
Hai cái luyện khí tầng sáu tiểu tu sĩ, đứng trước đệ tử đại tông như Lãm Hồng Lăng chẳng khác gì đang bắt nạt trẻ con.
" Sư tỷ bá khí ! " Thanh niên họ Trần đứng ở đuôi quạt, trong lòng liều mạng hò reo.
So với người Trầm gia cao ngạo, sư tỷ cao cấp hơn không biết bao nhiêu lần, vừa bá đạo vừa bá khí, nhưng nàng thật sự có tư cách này.
Xem ra ta chỉ cần đứng sau hò hét tăng sĩ khí là được.
Hắn khẽ nói thầm.
...
Rất nhanh, chưa đến nửa nén nhang cả hai được mời vào trang viên Trầm gia.
Phòng khách,
Đón tiếp càng là gia chủ Trầm Vãn Lâm.
" Đúng là rồng đến nhà tôm, không biết hai vị đệ tử thượng tông tìm tới Trầm gia ta là vì chuyện gì ? " Trầm Vãn Lâm gắng gượng nở nụ cười hỏi thăm.
Mặc kệ là ai, bị kẻ khác tìm tới cửa cho một cái hạ mã uy đều sẽ tức giận, tâm tình tốt được mới là lạ.
" Sư đệ, ngươi tới nói đi "
Lãm Hồng Lăng an tọa trên ghế, còn bắt chéo chân cực kỳ ngang tàng, một đôi chân trắng nõn vắt lên, váy đỏ tự rủ xuống che giấu xuân quang.
Có thể thấy nàng vốn không để Trầm Vãn Lâm vào trong mắt.
Trong mắt nàng, dù cùng là luyện khí hậu kỳ, nhưng loại mặt hàng như gia chủ Trầm gia nàng có thể đánh ba, năm cái.
Đây chính là sự tự tin của đệ tử Kim Đan Chân Nhân, dù là ký danh.
" Khụ — " Thanh niên lập tức đứng ra chắp tay chào. " Tiểu hữu Trần Lục, đệ tử ngoại môn Mặc Huyền Tông gặp qua Trầm gia chủ "
" Đệ tử ngoại môn ? "
Trầm Vãn Lâm nhíu mày, đệ tử ngoại môn đi chung với Kim Đan môn đồ ? Đây là dạng tổ hợp quỷ quái gì thế.
" Không biết Trần tiểu hữu đến Trầm gia có việc gì ? Tiểu hữu cứ nói, nếu không quá khó khăn chắc chắn Trầm gia ta sẽ trợ giúp một hai "
Thanh niên, cũng là Trần Lục trực tiếp nói thẳng.
" Nếu thế không có gì tốt bằng "
" Chuyện không tính phức tạp, một vị sư huynh thân thiết với ta tên Trầm Nhược Vấn cũng là con cháu Trầm gia, lần này huynh ấy ở ngoài gặp ác tặc bị trọng thương sắp vẫn lạc..."
" Trước khi hồn về thiên cảnh huynh ấy muốn gặp nữ nhi mình một lần, nên ủy thác tại hạ đến Trầm gia mang nàng đến tông môn gặp phụ thân mình một mặt "
" Trầm Nhược Vấn ? Hắn b·ị t·hương sắp c·hết ? " Trầm Vãn Lâm lộ ra biểu cảm khó coi, sau đó liền chuyển thành kinh nộ.
" Rốt cuộc là kẻ nào ! Dám ra tay với Trầm gia kỳ lân tử "
Không giống như giả bộ phẫn nộ nha...
Trần Lục trầm tư tự nhủ, nhưng nhìn người không thể chỉ xem bề ngoài, dù gì sư huynh suy đoán không có lửa sao lại có khói.
" Trầm gia chủ bớt giận, đại tu sĩ Trúc Cơ thuộc đội chấp pháp bản tông đang điều tra việc này, rất nhanh thôi sẽ cho Trầm gia đáp án thích đáng "
Trần Lục vừa trả lời đối phó, vừa xem xét vẻ mặt của Trầm Văn Lâm nhưng không thấy sơ hở gì.
Cũng bình thường, Trần Lục còn non lắm nếu so với gia chủ của một gia tộc sừng sững tồn tại vài trăm gần ngàn năm.
" Vậy được rồi, chỉ là hai vị muốn mang nữ nhi của Trầm Nhược Vân đi ? "
" Đúng thế "
" Nhưng nàng còn rất nhỏ tuổi, chẳng bằng hai vị hỗ trợ mang Trầm Nhược Vấn về Trầm gia gặp nữ nhi thì tốt hơn không phải sao, sau này có tọa hóa cũng coi như về với đất tổ "
" Trầm gia chủ thứ lỗi, nhưng ta không làm vậy được, Trầm sư huynh vốn trọng thương rất nặng, đợi về tới Trầm gia e rằng không kịp gặp nữ nhi lần cuối cùng "
" Nhưng mà..."
Nhìn hai bên cãi cọ qua lại, sắc mặt Lãm Hồng Lăng càng ngày càng tối đen, sau đó triệt để nhịn không được vung tay một cái.
Chiếc quạt dẹp liền bay lên, uy áp khủng kh·iếp lan tràn khắp phòng khiến cả hai người còn lại không thở nổi.
Linh khí !
Hơn nữa phẩm chất cực cao !
...
Sau đó cuộc trò chuyện dễ dàng hơn nhiều, nắm đấm bên đây cứng rắn hơn, Trầm Vãn Lâm cấp tốc biệt khuất nhận thua.
Hắn tự nhủ Trầm gia chỉ còn lại một vị Trúc Cơ lão tổ tuổi cao sức yếu, tuyệt đối không đủ sức chống lại Kim Đan môn đồ.
Đối phương không muốn nói lí hắn còn có thể làm sao.
Chỉ thấy Trầm Vãn Lâm thở dài nói:
" Ta hiện tại liền cho người đưa nàng giao cho hai vị, chỉ xin sau khi Nhược Vấn tọa hóa hãy mang di thể hắn về Trầm gia chôn cất...Nhược Ly nàng mất phụ mẫu cũng cần gia tộc chăm sóc "
" Tất nhiên rồi, Trầm gia chủ cứ an tâm, Nhược Vấn sư huynh có ân với ta nên việc này tại hạ sẽ lo liệu chu toàn "
Thấy giải quyết xong rồi, Trần Lục liền vui vẻ đáp lại, bề ngoài tâm tình rất tốt nhưng ở trong liền cười nhạt.
Có đưa nữ nhi Trầm sư huynh về hay không...không đến lượt ngươi quyết định.
Di thể càng không có khả năng !
Sau thời gian nửa chung trà, đúng như hứa hẹn, một nữ hài được đưa tới.
Nữ hài có đôi mắt to tròn ngập nước nhưng thiếu đi sự linh động, vừa ngơ ngác lại e lệ, váy xanh dương dài tới đầu gối, dáng vẻ âu sầu u ám như thể có tâm sự gì đó.