" Hôm nay chính thức tuyên bố danh sách đệ tử tạp dịch thăng cấp ngoại môn, chỉ những người xếp hạng cao trong thi đấu ngoại môn hoặc đủ điểm cống hiến mới có thể vào danh sách..."
Một nam tử trung niên mặc môn phục xám, bên hông đeo kiếm, cầm tờ danh sách đọc to từng cái tên một.
Phía đối diện là đám đám đệ tử tạp dịch ăn mặc sơ sài, quần áo gai hơi có vẻ cũ kỹ.
" Trương Tam, Lý Tứ, Lý Nhan, Trầm Nhược Ly "
" Bước ra ! "
Theo kêu gọi của nam tử trung niên, hai tên thanh niên cùng hai nữ tử rời khỏi đám người, tiến lên trước vài bước.
Trương Tam khá lớn tuổi, gia nhập Mặc Huyền Tông làm đệ tử tạp dịch gần hai mươi năm, sắp bốn mươi tuổi mới mài dũa tới luyện khí tầng bốn cực hạn, lần này ở thi đấu ngoại môn xếp hạng 994.
Có thể nói là rất may mắn hợp cách, bởi vì đệ tử tạp dịch nếu muốn vào ngoại môn nhất định phải xếp trước hạng một ngàn mới được.
Tạp dịch đấu với ngoại môn đã rất khó nhằng, xếp trước một ngàn lại càng khó hơn.
Ngoại môn Mặc Huyền Tông thường xuyên duy trì số lượng đệ tử là hơn ba ngàn, tạp dịch hơn ba vạn, có thể nói là cực kỳ đông đảo, nhưng con số này so với nhân khẩu một quận của Đại Lý cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc.
Lý Tứ tốt hơn Trương Tam nhiều, là thượng phẩm tứ linh căn, chưa đến ba mươi liền đạt đến luyện khí tầng bốn, đúng tiêu chuẩn ngoại môn trước ba mươi, nên không cần tham gia thi đấu.
Lý Nhan là một nữ tử hơn ba mươi, dáng vẻ không tệ, mỗi tội linh căn cực kém, lại là hạ phẩm ngũ linh căn, tu hơn mười năm chỉ là luyện khí tầng hai.
Nghe nói mẫu thân Lý Nhan là chấp sự ngoại môn đã cho nàng đủ điểm cống hiến, lại thêm có mẫu thân đề cử nên miễn cưỡng đặt chân vào ngoại môn.
Trương Tam cũng được, Lý Tứ hay Lý Nhan vẫn thế, dù phẩm chất hạ tru·ng t·hượng thì chỉ là tứ linh căn, Lý Nhan càng là ngũ linh căn, tệ nhất.
Mà muốn thành đệ tử ngoại môn của Mặc Huyền Tông thì ít nhất phải có tam hệ linh căn mới được, nếu không thì phải làm tạp dịch sau đó tìm cách leo lên.
Nam tử trung niên quay sang nhìn thiếu nữ còn lại.
Thiếu nữ dáng người thon gọn duyên dáng, dung nhan đẹp tựa hoa đào vô cùng cuốn hút, đôi mắt long lanh có thể hút hồn người khác, nhất là một bộ váy xanh lam cực kỳ nổi bật khác biệt hoàn toàn so với những tạp dịch áo gai còn lại.
Trầm Nhược Ly thấy nam tử trung niên nhìn sang liền tinh nghịch nháy nháy mắt.
Ba người kia cũng thấy cảnh này, nhưng tựa như đã quen thuộc thế là làm như không thấy.
" Khụ khụ "
Nam tử trung niên ho nhẹ một tiếng, ngón tay cái hơi động, chỉ thấy trong lòng bàn tay xuất hiện bốn tấm lệnh bài bằng tinh thiết.
Sau đó lại khẽ lắc vạc áo bào, những tấm lệnh bài liền rơi vào tay bốn người Trương Tam.
Những tạp dịch khác thấy vậy trong mắt liền toát ra vẻ hâm mộ.
Ngoại môn !
Chỉ cần vào đó liền không cần làm việc vặt khổ lực hết thời gian cả năm trời không được mấy ngày rảnh tu luyện, bổng lộc hàng tháng tăng nhiều...ra ngoài còn có thể đắc ý tự xưng đệ tử Mặc Huyền Tông.
Người trong cuộc Trương Tam, Lý Tứ, Lý Nhan cũng không tốt hơn bao nhiêu, có lẽ Lý Nhan còn bình tĩnh chút vì mẫu thân nên nàng có nắm chắc.
Riêng Trầm Nhược Ly thì hoàn toàn bình thản, thậm chí chẳng buồn xem lệnh bài, hai mắt sáng ngời luôn nhìn chằm chằm làm nam tử trung niên.
Còn nam tử trung niên, mặc dù thu tất cả phản ứng của mọi người vào mắt nhưng không có nhiều cảm xúc, tổ chức ngôn ngữ giây lát liền giải thích theo đúng nhiệm vụ:
" Đây là lệnh bài thân phận, nhỏ máu vào liền là đệ tử ngoại môn của Mặc Huyền Tông, dựa vào nó các ngươi có thể đến Tạp Vụ Đường nhận bổng lộc hằng tháng, còn có..."
" Nhiêu đó thôi, Nhược Ly ở lại... những người khác giải tán đi "
...
Đợi người đi hết, Trầm Nhược Ly vung vẩy váy xanh thẫm, bước đi uyển chuyển như hồ điệp đến cạnh nam tử trung niên.
" Nghĩa phụ "
" Rốt cuộc gặp được ngươi, mấy tháng nay sao ta không thấy ngài Tạp Dịch Đường ? " Trầm Nhược Ly dịu dàng nhỏ giọng nói.
Âm thầm nhích chân đến gần liền dùng tay nhỏ khẽ bắt lấy vạc áo của nam tử.
" Khục, Nhược Ly "
" Nghĩa phụ ngươi mấy tháng trước cảm nhận được thời cơ đã đến liền liều một phen bế quan phá cảnh, đáng tiếc, chắc hẳn do hoang tưởng...vẫn không thể đột phá đến Luyện Khí hậu kỳ "
Vừa nói, nam tử khẽ thở dài thất vọng.
Thiên phú của hắn quá kém, hạ phẩm tứ linh căn, đời này e rằng không có bao nhiêu cơ hội bước vào Trúc Cơ.
Đại tu Trúc Cơ...xa vời vô vọng.
Nhìn nam tử đạo tâm bất ổn, trong mắt Trầm Nhược Ly lóe lên vẻ thương tiếc, bắt lấy bàn tay phải hơi thô ráp của hắn giữ thật chặt, nhanh chóng tìm từ ngữ an ủi.
" Cái này...nghĩa phụ đừng quá đau buồn lại suy nghĩ tiêu cực, ngài vẫn còn rất trẻ, mấy vị sư huynh sư tỷ đều khen ngươi tuấn tú đó nha "
" Nhược Ly chắc chắn sau này Trúc Cơ không làm khó được nghĩa phụ, nếu có thành đại tu danh chấn một phương cũng đừng quên ta "
Nói vài câu liền hơi nghẹn, Trầm Nhược Ly biết bản thân vẫn còn hơi thiếu lịch luyện, không biết cách khuyên người liền pha trò.
Và đúng là có chút tác dụng,
" Không dám " Nam tử trung niên hơi cười lên. " Sao dám quên, nhỡ không cẩn thận phụ thân ngươi xuất hiện đâm một cái, ta cũng không có chỗ nói rõ lí lẽ "
" Phụ thân không phải người như thế..."
Thấy cảm xúc Trầm Nhược Ly hơi thấp, nam tử biết lỡ lời vội bẻ sang chuyện khác.
" Quên đi không nói cái này, ngươi hiện tại đã là đệ tử ngoại môn, nên mau chóng đến Ngoại Môn Tạp Vụ Đường báo danh, thuận tiện nhận bổng lộc cùng xác định đường khẩu ghi danh "
" Ta đã chào hỏi chấp sự bên đó giúp ngươi vào Dược Đường, nhiệm vụ ở đó nhẹ nhàng an toàn hơn chỗ khác rất nhiều "
" Nhược Ly biết "
Trầm Nhược Ly ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác.
Dược Đường ?
An nhàn ?
Không có khả năng !
Ta muốn báo thù cho phụ mẫu, cần sức mạnh, mà muốn tăng thực lực thật nhanh thì nhất định phải vào Chấp Pháp Điện.
Chỉ là Trầm Nhược Ly cũng biết, Chấp Pháp Điện không phải nơi ai muốn vào thì vào, do đó nàng nhắm đến một chỗ khác cũng có tác dụng tương tự nhưng kém hơn tí.
Đó là Chiến Pháp Đường,...
Việc này phải giấu nghĩa phụ, nói ra ngài ấy chắc chắn không đồng ý.
...
...
Tiễn đưa nghĩa nữ Trầm Nhược Ly đến ngoại môn.
Nam tử trung niên, cũng là Trần Lục quay về căn lầu nhỏ của mình ở khu vực tạp dịch.
Đóng cửa, tiện tay bấm pháp quyết khởi động trận pháp phòng ngự, lập tức một đám sương mù bao phủ toàn bộ lầu nhỏ.
Nhất cấp trung phẩm trận pháp phòng ngự - Vân Vụ Thiết Trận Đồ.
Không lên lầu mà đi xuống dưới, chuẩn xác hơn là một căn hầm ngầm, bên trong vuông vứt sạch sẽ, và quan trọng nhất là một cái Tụ Linh Trận được đặt ở giữa phòng.
Trận pháp này liên kết trực tiếp với nhất cấp thượng phẩm linh mạch nằm dưới khu tạp dịch, chuyên dành cho các chấp sự tu luyện hằng ngày.
Do đó linh khí trong phòng tu hành vô cùng nồng đậm, ít nhất dư xài đối với tu sĩ Luyện Khí Kỳ.
Ngồi xuống, tĩnh tâm.
Trần Lục tu luyện nửa giờ khôi phục trạng thái, chậm rãi mở mắt, không biết suy tư cái gì đưa tay về trước bấm ngón tay tính toán.
" Tính ra...vào hôm nay ta đã bước vào tuổi năm mươi "
Xác nhận tuổi của mình, Trần Lục khẽ thở dài.
Năm mươi tuổi Luyện Khí tầng sáu, đúng là rất kém, muốn trước bảy mươi đạt đến tầng chín thì gần như là không có khả năng.
Trừ khi có đủ trọng bảo giúp phá cảnh, đáng tiếc hắn không có.
Đáng ghét !
Chắc là do tuổi già si ngốc, Trần Lục ngồi ngẩn ra đó, trong ký ức dần hiện ra một hành tinh xanh...
Là Địa Cầu.
Bỗng bật cười,
" Ha ha ha "
Ta đang oán hận cái gì ? Lại thất vọng cái gì ?
Nói gì thì nói tu sĩ Luyện Khí Kỳ cũng có thể dễ dàng sống một trăm hai mươi năm.
Có thế sống đầy thọ như vậy lại còn có gì đáng oán trách.