Chúc tết xong, Nhược Ly một mình rời khỏi khu tạp dịch, vẻ mặt buồn thiu lầu bầu như thể rất ủy khuất.
" Sao nghĩa phụ lại thế, là đang chán ghét Nhược Ly ư ? "
Hằng năm khi chúc tết nghĩa phụ luôn giữ nàng ở lại ngắm sao, thế mà năm nay vừa ăn xong buổi tối liền đuổi nàng về ngoại môn.
Trầm Nhược Ly mang theo vẻ rầu rĩ lê bước trên đường, nhưng chẳng nhận ra rằng theo tâm trạng không tốt, mà mỗi bước đi đều toát ra hàn khí lạnh lẽo.
Cỏ dại mọc trên đất cấp tốc hóa thành thành băng đá, rồi lập tức tan chảy thành nước, không còn lại chút dấu vết.
Trong ánh chiều tà, cảnh tượng này thật sự có chút khiến người ta thấy lạnh sống lưng.
" Nhược Ly sư muội "
Một giọng nói chợt vang lên sau lưng, Trầm Nhược Ly quay sang liênc gặp một thanh niên ăn mặc hoa lệ đi tới, trong mắt nàng lóe lên vẻ phiền chán.
" Trịnh sư huynh, vẫn nên xưng hô bằng họ đi, e rằng hai ta không quen thuộc đến thế "
Nàng còn tưởng nói cạch mặt đến thế hắn sẽ biết khó mà lui, ai ngờ kẻ này lại mặt dày hơn cả tường thành đáp:
" Sư muội quá lời, hai ta cùng đường khẩu, có chung một nhiệm vụ, hít vào một bầu không khí...há lại xa lạ "
" Không biết sư muội đến khu Tạp Dịch làm gì, ở đây dơ bẩn, đều là hạng thấp kém không thể so được với ngoại môn chúng ta "
" Tứ linh căn, ngũ linh căn phế phẩm nào có hi vọng tiên đạo, cưỡng ép vào tông cũng chỉ là mặt hàng làm việc khổ lực, chẳng có gì đáng xem..."
"...không bằng cùng sư huynh tới Ngự Thú Đường, nghe bảo một con Lục Sí Linh Tước chuẩn bị trưởng thành, sắp thoát thai hoán cốt "
" Đợi nó vỡ kén, lục sí vừa hiện, tất nhiên sẽ có thất sắc hào quang rơi xuống, vô cùng mỹ lệ..."
Trịnh Thần ra vẻ cao cao tại thượng, nhìn xem từng căn viện xập xệ của tạp dịch ở xung quanh, lộ vẻ mặt khinh thường.
Miệng rộng lại thao thao bất tuyệt, lảm nhảm không ngừng.
Trầm Nhược Ly trầm mặt xuống, lạnh lùng đáp. " Sư huynh có điều không biết, ta cũng đến từ khu tạp dịch, chỉ vừa nhập nội môn mà thôi "
" Ngươi coi thường tạp dịch như vậy thì không nên đến cạnh đây, sư muội là ' hạng thấp kém ' e sợ sẽ làm bẩn một thân y phục cao thượng quý giá của ngươi "
" Cái gì ? Sao có thể..." Trịnh Thần giật mình có chút không dám tin.
Phải biết lúc Trầm Nhược Ly nhập môn.
Đường chủ của Chiến Pháp Đường đều khen nàng thiên sinh ngộ tính kinh người, lý giải pháp thuật cực kỳ sâu sắc, một vài lý luận thâm ảo nhìn qua liền hiểu ngay.
Thiên tư như vậy sao lại đến từ khu tạp dịch được !?
" Sư muội đi trước, hi vọng...không, tốt nhất Trịnh sư huynh đừng nên bám theo ! "
Nghe nàng lạnh nhạt mà nói, Trịnh Thần muốn nói thêm cái gì bỗng thấy trái tim căng cứng, một cơn sát ý như có như không, lại giống ảo giác đập vào mặt khiến hắn không thể nói nên lời.
Phía khác, Trầm Nhược Ly vứt lại câu đó liền bước về trước một bước, thân ảnh hòa vào tia hoàng hôn, biến mất không dấu vết.
Chờ qua nửa chung trà, Trịnh Thần thở hồng hộc tựa lưng vào thân cây ven đường, vẻ mặt vừa hoảng sợ rồi trở nên cực kỳ khó coi.
" Nữ nhân đáng c·hết ! "
" Còn có sát khí vừa này...rốt cuộc là loại quái vật gì !? "
...
...
" Lâm Tiểu Đồng, Hồ Vân, Thanh Ngọc...cả ba người đều không được, đáng ghét vận khí tốt đẹp của ta đi đâu hết cả rồi "
Nửa tháng sau tết, lần lượt nhận ba vị đệ tử, là đệ tử vừa nhập môn, nhưng cả ba đều không có mệnh cách phù hợp để nhận thượng.
Trần Lục một mặt cuộc đời không còn gì đáng tiếc, không còn hi vọng sống nằm ườn ra trên ghế như con lười treo cây.
Giờ làm sao ?
Một câu hỏi hiện ra trên trong đầu Trần Lục, không có câu trả lời, đầu óc dần bay xa, bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.
" Nhược Ly...dù mệnh cách nàng kinh khủng như thế, nhưng nếu chỉ nhìn từ bề ngoài thiên phú không hề cao "
" Chỉ là nàng như vậy, không đồng nghĩa với việc người khác cũng như thế "
Nhạc Nhạc tứ linh căn, mệnh cách màu xanh lá liền có khả năng đột phá Trúc Cơ.
Rất có thể màu xanh lá ngang với cảnh giới Trúc Cơ.
Nên có thể nhận định ở một mức độ nào đó, người thiên phú cao sẽ có mệnh cách tốt hơn người thiên phú thấp ?
Vậy đơn linh căn sẽ có mệnh cách cỡ nào ?
" Từ từ, nằm mơ giữa ban ngày làm gì, đơn linh căn há lại là ta có thể chạm vào " Trần Lục càng nghĩ càng thấy bản thân có bệnh, suy đoán lung tung vô nghĩa.
Nhưng vừa rồi cũng đúng là mở ra một mạch suy nghĩ mới.
Trong tông môn, người có thiên phú thì cao không tới lượt hắn, vậy sao không thử đến phàm trần tìm vận may ?
Phàm trần linh khí ít ỏi khó tu luyện cũng không thành vân đề, ta đều dính bình cảnh.
Có nhiều linh khí hơn nữa cũng có vào đan điền được đâu, chung quy lại chính là nước chảy đá mòn, ở đâu vẫn thế.
Cứ thả lỏng tâm tình chờ bảy trăm năm nhũ vào tay có khi sẽ khiến tâm cảnh thanh thản hơn cũng nên.
Cứ quyết định như thế đi !
Lại uống một ly trà tỉnh thần, Trần Lục như có bệnh bỗng cười ra tiếng.
" Ha ha ! "
" Tên họ Trần nhà ngươi ! Muốn đi du lịch giải tỏa tâm trạng liền đi thôi, tìm nhiều lí do thuyết phục bản thân vậy làm gì ? "
" Còn chẳng phải vì có Phù Khôi cấp Trúc Cơ trong tay nên không sợ gặp phải nguy hiểm sao ? "
" Có kẻ từng điên cuồng vì tiên đạo, lại hèn nhát đến cực điểm, giữ khư khư mạng nhỏ, không có lòng tranh đấu lại muốn trường sinh ? Há không buồn cười cho được "
" Tứ thúc từng hỏi "
" Hơn hai mươi năm tiên đạo ngưng trệ, rốt cuộc là bình cảnh vẫn là tâm ma ? "
" Chuyện của ta, chính bản thân mình đều không có câu trả lời, cực kỳ châm chọc "
Từng nghe có kẻ ám ảnh bởi tiên, xa hương mà tới, hoàn cảnh lạ lẫm, không cùng văn hóa, toàn tâm toàn trí dựa vào cái thứ gọi là trường sinh, một khi không đạt được, tất hóa điên dại.
Nay thời vận chuyển biến, là họa là phúc ?
" Ta không muốn biết đáp án " Trần Lục bình thản ngửa ra ghế, tâm tình khó tả.
...
...
Có dự định, nhưng hắn không thể cứ thế mà xách quần chạy tới phàm trần được.
Ba vị nghĩa nữ, thêm ba cái đồ đệ, đều phải sắp xếp một phen.
Trần Lục có chút bối cảnh, thân gia không tính giàu có, càng không tồn tại mỡ thừa để ép.
Ba cái đồ đệ chẳng có tác dụng quái gì khiến hắn hơi hối hận chút, nhưng số tài nguyên cần ban cho thì nên có vẫn phải có.
Đến Nhược Ly, nàng không cần hắn quan tâm nhiều, tài nguyên trên người đủ nhiều, còn có sư tỷ Hồng Lăng chăm sóc, chỉ có nàng ức h·iếp người khác chứ không có vụ ngược lại.
Còn Nhạc Nhạc, trong mô phỏng làm rất tốt, cứ theo tiến trình đó là được, trừ tên tà tu ở Phong Lâm phường thị cần phải xử lí ra thì không còn gì đáng nói.
Nhưng đó là chuyện của tận năm năm sau, chỉ có trời mới biết hắn trốn ở cái xó xỉnh nào.
Tiếp tục mất nửa tháng xử lí hậu sự, không phải, là xử lí việc nhà, đó là...
Dặn dò Lưu Tiểu Thụ giúp bản thân trông nhà, đến bái phỏng đường chủ, tạm biệt Hồng Lăng sư tỷ, để lại thư ở trước cửa động phủ tứ thúc...
Ba vị đồ đệ, ba vị nghĩa nữ,...
Nhìn lại,
Nhạc Nhạc vẫn còn chưa đủ thân mật, có hơi rụt rè, tu hành miễn cưỡng đạt tới luyện khí tầng hai.
Nhược Ly trông hơi rầu rỉ, còn cảnh giới thì khỏi bàn, đều sắp bắt kịp hắn luôn rồi.