Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ!

Chương 7: Từ Nhạc Nhạc



Chương 7: Từ Nhạc Nhạc

Có chút kỳ quái nhưng Hùng Nhất vẫn nhận lệnh bài sau đó gật gù xác nhận.

" Không sai, đúng là lệnh bài của Chiến Pháp Đường "

Người còn lại hơi gầy gò ít nói, nhưng cũng tỏa ra khí tức luyện khí tầng sáu...đều mạnh bằng nghĩa phụ luôn rồi.

Đột nhiên cảm thấy nghĩa phụ có chút yếu là sao...không được, đừng nghĩ bậy, nghĩa phụ rất tốt ~

Nam tử ít nói không biết vị sư muội này vừa gặp đã cầm hắn so sánh với nghĩa phụ của nàng, thấy Hùng Nhất xác nhận liền đẩy cửa sắt.

" Sư muội vào đi thôi, đi đến cuối dãy thư tịch sẽ có người khác tiếp đón ngươi "

" Tạ sư huynh " Trầm Nhược Ly thu hồi ánh mắt bước vào.

Cộc cộc ~

Bên trong đúng là có rất nhiều các sách, chúng chứa đầy các thư tịch khác nhau nhìn mà hoa mắt, kéo dài sâu vào bên trong căn lầu.

...

...

Khu tạp dịch, đừng nghe tên có vẻ phế vật keo kiệt, nhưng thật sự nơi này rất rộng lớn.

Dù sao thì ở đây có đến ba vạn đệ tử sinh hoạt.

Lưu Tiểu Thụ là một trong số đó, phụ mẫu chỉ là tán tu luyện khí trung kỳ, hắn nhập tông năm mười tuổi, qua mười tám năm vẫn bị kẹt ở luyện khí tầng ba không cách nào tiến thêm một bước.

Chỉ bình cảnh nho nhỏ ở luyện khí sơ kỳ thôi đã ngăn chặn hắn ròng rã tám năm trời.

Tám năm này khổ cực tích lũy điểm cống hiến cùng linh thạch, chỉ vì đổi một viên Tụ Linh Đan giúp phá vỡ bình cảnh.

Hiện tại chỉ còn thiếu chút xíu điểm cổng hiến là đủ, nên tâm tình hắn vô cùng thoải mái.

" Phải giải quyết cho tốt mọi chuyện, nếu có thể nhờ Trần chấp sự ra mặt đổi Tụ Linh Đan, chắc hẳn sẽ được viên có chất lượng tốt một chút " Lưu Tiểu Thụ vừa đi trên đường vừa khẽ lầm bầm.



Trần chấp sự chính là Trần Lục, những năm nay hắn theo chân chấp sự giải quyết một số việc vặt, quan hệ cũng không tệ.

Ít nhất Lưu Tiểu Thụ tự nhận mình là chân sai vặt, cũng vì tầng quan hệ đó giúp hắn dễ dàng giải quyết một số phiến phức nhỏ.

Dù sao thì khu tạp dịch vẫn là một nơi nuôi cổ, người ăn người.

Vượt qua vào dãy lầu tạp dịch, cuối cùng tới trước một khu vực viện lạc cũ kỹ.

" Đến "

Chỗ này là căn nhà tập thể ở dành cho tân nhân.

Mấy chục tân nhân, tất nhiên phải có đệ tử cũ hỗ trợ quản lí, một tên dáng vẻ tương đối hẹn mọn từ trong cổng đi ra.

" Lưu sư huynh đại giá quang lâm, sư đệ không đón tiếp từ xa thật đứng là sai lầm "

"..." Khóe miệng Lưu Tiểu Thụ giật một cái.

Thật mẹ nó hèn mọn, cũng thật mẹ nó khoa trương, không hổ danh Đại Cẩu Cẩu nổi tiếng cả khu tập dịch.

" Phí sư đệ, ngươi đây là nhận nhiệm vụ đón tiếp người mới "

" Đúng thế sư huynh, ngươi đến có chuyện gì sao ? Chỉ cần có thể giúp Tam Cẩu chắc chắn ra hết sức, dù có xuống núi đao biển..."

" Đủ, đủ rồi, không đến nỗi đó " Lưu Tiểu Thụ cố nhịn không cho tên này một đấm, cứ khếch đại thế ai chịu cho nổi.

" Được rồi Phí sư đệ, ta nói thẳng vào chuyện chính đi, trong số các đệ tử ngươi quản lí có một nữ tử tên Nhạc Nhạc phải không ? "

" Từ Nhạc Nhạc...Nhạc Nhạc " Lâm Tam Cẩu lẩm bẩm một cái, hai mắt sáng lên. " Đúng, thật sự có một sư muội như thế, vị sư muội này còn khiến sư đệ có ấn tượng không nhỏ vì ồn ào xung đột mấy ngày trước "

" Xung đột cái gì ? Nói cho rõ ràng " Lưu Tiểu Thụ lập tức cau mày, có dự cảm không tốt.

" Ngạch, chi tiết ta không rõ chỉ nghe mấy đệ tử khác kể lại,...mấy ngày trước có nữ đệ tử từ ngoại môn đến đây tìm Nhạc Nhạc, kế đó không hiểu vì sao hai bên đánh nhau, kết quả Nhạc Nhạc b·ị t·hương nhẹ chắc phải tĩnh dưỡng cả tháng mới may ra khôi phục được "

" Còn nữ đệ tử kia bị đội tuần tra bắt đi, nghe bảo xử phạt vài chục linh thạch liền được thả "



Đối với loại quái vật khổng lồ như Mặc Huyền Tông thì đệ tử ngoại môn cũng được, tạp dịch cũng thế, đều chưa chính thức nhập tông.

Đánh nhau thì đánh nhau, xung đột chỉ phạt cho có, xem như nuôi cổ, đừng gây hỗn loạn lớn sẽ không có người quản...

Nội môn lại không giống nhau, đó là chính thức trở thành đệ tử bản tông, đồng môn tương tàn phải bị cấm tuyệt đối, không có nhân nhượng.

Sự tồn tại của Chấp Pháp Điện và Trấn Ngục Điện ở nội môn đều vì bảo hộ quy tắc cốt lõi đó.

Lưu Tiểu Thụ không hiểu sâu, nhưng chút da lông vẫn rõ ràng.

Nhưng so với cách xử phạt của Chấp Pháp Đường hắn lại càng quan tâm thương tổn của Nhạc Nhạc.

Dù sao đây cũng là người Trần chấp sự muốn gặp riêng.

" Đưa ta vào xem "

...

Lưu Tiểu Thụ được Lâm sư đệ dẫn đến một gian phòng ở cuối hành lang, thường thì tạp dịch chỉ có thể ở tập thể, một phòng tám người, nhưng do đối phương b·ị t·hương nên được cho ở riêng một phòng.

Khục, một phần là do những người cùng phòng không muốn dính dáng vào ân oán với đệ tử ngoại môn.

Né như né tà, chỉ là chuyện thường tình.

Tám chiếc giường, giường ở cuối phòng nằm đó một thiếu nữ thướt tha, nhưng khuôn mặt nhợt nhạt thiếu đi một ít huyết sắc.

Đáng chú nhất là bả vai nàng mơ hồ hiện lên vết trảo dạng bàn tay vô cùng kỳ lạ.

Cả hai đi tới, Lâm Tam Cẩu nghĩ nghĩ liền nói: " Nữ đệ tử ngoại môn ra tay là luyện khí tầng một, chưởng ấn trên người Nhạc Nhạc không giống pháp thuật...càng giống võ học nhân gian "

" Chẳng có gì là lạ, đệ tử mới nhập môn, lại luyện khí sơ kỳ thì nào có ai dư dả thời gian tới mức học tập pháp thuật, thi triển võ học phàm trần kết hợp với linh khí cũng không hề yếu "

Lưu Tiểu Thụ đáp, lại nhìn về phía Nhạc Nhạc, cảm nhận thấy nàng yếu đuối mỏng manh như lá, trong lòng thì thầm

Chỉ mới miễn cưỡng dẫn khí, đụng phải luyện khí tầng tất nhiên không phải đối thủ.



Nhạc Nhạc dù b·ị t·hương, gặp hai vị suy huynh tới liền gắng gượng ngồi lên, dựa lưng vào thành giường, yếu ớt nhỏ giọng.

" Lâm, Lâm...sư huynh "

Lâm Tam Cẩu hèn mòn thật đấy, nhưng bản chất vẫn không tệ, vội nói. " Sư muội đừng động v·ết t·hương, mau nằm xuống "

" Vị này là Lưu sư huynh ở Tạp Dịch Đường, đến tìm ngươi "

Nàng nghe vậy quay sang, gặp Lưu Tiểu Thụ đang nhìn chằm chằm mình liền nhút nhát nhích về sau.

" Nhạc Nhạc gặp qua Lưu sư huynh, không...không biết sư huynh tìm ta có việc gì ? "

" Nhạc Nhạc sư muội "

" Đúng là có chút chuyện, Tạp dịch Đường Trần chấp sự điểm tên muốn gặp ngươi...sư muội có đi lại được không ? "

Chấp sự ?

Từ Nhạc Nhạc giật mình, vội kéo người lên.

" Có...có thể...ư ~ " Nhạc Nhạc vừa cố sức nói, bất chợt một cảm nhận được sự âm lãnh thấu xương phát ra từ bả vai, khiến nàng kêu lên đau đớn.

Vầy thì không được !

Lưu Tiểu Thụ suy tư thoáng chốc, liền quyết định bỏ ra chút vốn, thế là lấy một viên đan dược từ túi trữ vật đặt vào tay Từ Nhạc Nhạc.

" Đây là hạ phẩm Liệu Thương Đan, phục dụng ổn định thương thế rồi liền theo ta đi một chuyến "

" Thứ này...sư huynh, quá quý trọng "

Nàng không rõ viên đan dược này giá trị ra sao, nhưng biết trong túi mình chỉ có hai viên linh thạch từ bổng lộc chắc chắn không đủ để mua.

" Sư muội cứ nhận đi, mau chóng chữa thương..." Lâm Tam Cẩu nhìn mặt nói chuyển, đứng ra khuyên nhủ nàng.

Lưu Tiểu Thụ vốn có chút hứng thú, nhưng hiện tại thì không còn, liền đi ra ngoài.

Chỉ thấy vị sư muội này quá nhút nhát, tính cách như thế sao có thể sinh tồn trong tu tiên giới được.

E rằng phải trải qua nhiều trắc trở hơn nữa.

...