Bạn Trai Bí Ẩn Của Tôi

Chương 14: ĐỘT NHẬP PHÒNG ÔNG CHỦ JS



Tuy nhiên, cô ta chỉ có thể mở được cánh cửa bên ngoài. Phía bên trong là một cánh cửa khác nữa, làm bằng kim loại vô cùng cứng cùng với đó là một mật mã với nhiều dãy số. Người phụ nữ cố nhấn vào đó liên tục nhưng nhiều lần vẫn nhận lại tín hiệu "sai mật khẩu." Cảm nhận từ xa có tiếng bước chân người, toàn thân cô ta bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Cô ta nhanh chóng tìm một góc khuất để nấp.

- "Lão Dương, anh đến rồi."

Tiếng chào hỏi của thuộc hạ vang lên. Một thân hình cao to với chiếc áo khoác đen dài cùng với chiếc mũ quen thuộc bước vào. Từng tiếng bước chân của hắn vang lên âm thanh "cộp cộp" liên tục. Hắn đang đi về phía căn phòng kín ấy.

Đứng trước cánh cửa, hắn thản nhiên nhấn mật mã mà không biết rằng có người ở bên ngoài dõi theo mình, sau đó đi vào phía bên trong.

Đợi hắn đi khuất, người phụ nữ đang ẩn nấp mới tiến về phía cửa. Khi nãy trong lúc hắn nhấn số, cô ta đã nhanh chóng ghi nhớ từng kí tự ở trên dãy số. Nói thật, đầu óc của cô ta khá là nhạy bén.

Cô ta nhanh chóng chui vào gầm tủ và quan sát người đàn ông mặc áo khoác đen. Hắn tháo bỏ chiếc mũ trên đầu toan xoay người lại thì bất chợt một tia lửa xoẹt ngang qua nơi đáy mắt khiến hắn nhanh chóng đội chiếc mũ lại. Tâm trạng người phụ nữ lúc này vô cùng hụt hẫng. Suýt chút nữa cô ta nhìn thấy rõ gương mặt của tên lão Dương này. Quả là ông chủ JS, phản xạ rất tốt.

Hắn khẽ rút trong túi áo ra một khẩu súng, lạnh lùng nói:

- "Là ai?"

Toàn thân người phụ nữ ướt đẫm vì sợ hãi. Cô ta không dám để bất kì một tiếng động nào phát ra, cho dù là nhỏ nhất. Nếu như để hắn phát hiện cô trà trộn vào phòng riêng của hắn, chắc chắn cô sẽ bị bắn chết ngay lập tức.

Cộp...cộp...cộp...

Âm thanh tiếng giày ngày một gần về phía tủ. Tên lão Dương này dường như đã phát hiện ra điều gì đó. Người ở bên dưới lấy tay che miệng để không phát ra âm thanh đang thở dồn dập. Hắn lên đạn, chuẩn bị nhấn còi hướng về tứ phía căn phòng thì bất ngờ chuông điện thoại reo lên.



Reng...reng...reng...

Là chuông điện thoại của hắn. May mắn cho cô ta rằng trước khi vào đây đã bật chế độ im lặng nên không phát ra âm thanh lạ gây chú ý đến hắn.

Hắn lạnh lùng thu súng lại sau đó mở cửa bước ra ngoài nghe điện thoại. Cảm nhận hắn đã đi xa và bên ngoài không có người canh gác, cô ta nhanh chóng tẩu thoát ra ngoài, sau đó đi về phía nhà vệ sinh ra dáng như say rượu đến nổi như sắp nôn đến nơi để tránh người khác chú ý đến.

Thẩm Du vô tình không may bị ngã cầu thang khiến mắt cá chân sưng to, đúng lúc cả nhà không có ai cho nên đành gọi cho Tiêu Tường. Không ngờ chưa đầy ba mươi phút, anh đã có mặt trước cửa nhà cô cùng với hộp dụng cụ băng bó. Anh nhìn vết thương đang sưng to, không vui nói:

- "Sao em lại bất cẩn thế hả? Lúc nào cũng làm anh lo lắng."

Tiêu Tường vừa giúp cô băng bó vừa trách móc nói. Anh rất lo lắng cho cô. Trong nhà chỉ có hai mẹ con, hiện tại mẹ của cô lại vắng nhà. Nếu như anh không đến, không biết tình trạng của cô sẽ ra sao.

Mạc Thẩm Du nhìn người đàn ông đang lo lắng cho mình khiến cô có chút cảm động, nói:

- "Em xin lỗi vì đã làm phiền anh đến giờ này. Lần sau em sẽ chú ý hơn."

Giọng nói có chút tội lỗi của cô khiến động tác của anh dừng lại, anh xoa xoa đầu cô, cưng chiều đáp:

- "Ngốc ạ! Sao lại làm phiền chứ. Chỉ cần là em gọi, cho dù là bận việc cách mấy, anh cũng sẽ ưu tiên đến chỗ em trước."

Mạc Thẩm Du nghe được những lời này thì vô cùng hạnh phúc. Cô ôm chầm lấy anh, giữ chặt người đàn ông tốt này mãi không buông.