Ngày hôm sau, Lạc Dao hẹn Thẩm Du đi ăn trưa. Cô muốn giải bày tâm sự với Thẩm Du. Trông người trước mặt có nhiều ấm ức, Lạc Dao chủ động hỏi:
- "Cậu sao vậy? Dạo gần đây sắc mặt cậu có vẻ không được tốt lắm."
Nghe cô hỏi Lạc Dao khẽ thở dài. Cô sắp không chịu nổi cái con người đang ở nhờ nhà của mình. Hắn ngày nào cũng kiếm chuyện khiến cho cô mắng đến nổi khàn cả giọng. Nghĩ đến thôi cũng đủ làm cô tức điên, cô nói:
- "Tớ bị tên điên làm phiền. Cả người sắp không chịu nổi rồi."
- "Là tên nào thế?"
Mạc Thẩm Du nghiêng đầu hỏi. Lạc Dao cầm chai nước lọc đang đặt trên bàn uống cạn một hơi rồi mới kể cho cô nghe việc có người đến ở nhờ nhà cô. Trong suốt câu chuyện, mỗi khi nhắc đến Đặng Hạn Siêu, cô đều gọi anh là "tên điên." Sau khi trút hết mọi tức giận, Lạc Dao không quên hỏi về chuyện tình cảm giữa Thẩm Du và Tiêu Tường.
Gương mặt Thẩm Du có chút xấu hổ, cô thừa nhận cả hai đã hôn nhau. Nghe thế, Lạc Dao vui mừng nhảy xổ lên vỗ vỗ tay. Cô bạn này cũng thật nhanh quá đi. Bữa cơm này có lẽ cô không đủ sức ăn nữa. Lạc Dao giọng điệu châm chọc, cười cười nói:
- "Haizzz, các cậu cũng tiến triển thật nhanh quá đi. Có lẽ tớ nên để dành tiền mừng lễ là vừa."
- "Lễ gì chứ?"
Mạc Thẩm Du ngây thơ hỏi. Cô không hiểu ngụ ý của Lạc Dao.
- "Thì là lễ kết hôn của cậu chứ còn gì nữa."
Thẩm Du ngượng ngùng, khẽ đánh nhẹ lên vai cô bạn thân này. Cả hai trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Tập đoàn đá quý Âu Dương...
Ở phía tầng cao nhất, hai chàng trai với bộ vest lịch lãm, tay nâng tách cà phê nóng đứng đối diện nhau. Tiêu Tường nhìn người đối diện mĩm cười nói:
- "Cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ Thẩm Du."
Người đàn ông kia vui vẻ đáp:
- "Không có gì. Thật ra bản thiết kế của cô ấy rất tốt."
Người thanh niên này chính là Tô Bá Minh, ông chủ của tập đoàn Thụy Hào, người bạn khá thân trong giới thương trường với Âu Dương Tiêu Tường và cũng là người duy nhất biết được thân phận ông chủ hộp JS của anh.
Im lặng ngắm nhìn toàn cảnh của thành phố K một lúc sau, Tô Bá Minh mới hỏi:
- "Chuyện cha ruột của cậu xuất hiện...cậu tính sao?"
Vẻ mặt Tiêu Tường không vui khi nhắc đến người đàn ông này, anh nói:
- "Tôi không liên quan đến ông ta."
Nói dứt câu, anh chỉ tay về phía Tô Bá Minh nhắc nhở:
- "Và cậu cũng không được đồng ý hợp tác với ông ta đâu đấy."
Tô Bá Minh gật gật đầu. Anh hiểu được nỗi hận bên trong con người của Tiêu Tường. Anh đã nhân từ khi không làm mọi chuyện quá tệ đối với cha ruột của mình, cũng muốn bản thân buông bỏ, không dính dáng đến con người vô tâm ấy nữa. Anh chỉ muốn sống một cuộc sống của riêng mình.
Đang mải trò chuyện cùng với Tô Bá Minh, bất ngờ, anh lại nhận một cuộc gọi từ phía thuộc hạ ở JS.
- "Lão Dương, cảnh sát đang bao vây JS và phát hiện ra hộp đêm của chúng ta có chứa thuốc phiện."
- "Cái gì?"
Hai mắt Tiêu Tường trợn ngược, anh nhanh chóng rời khỏi đi đến JS. Tiêu Tường nhìn sang Tô Bá Minh, nghiêm giọng nói:
- "Tôi phải đi rồi. JS xảy ra chuyện. Hẹn gặp lại cậu vào dịp khác."
- "Được thôi. Cậu cứ đi xử lí công việc đi."
Tô Bá Minh gật đầu, khẽ nhìn theo bóng lưng đang dần dần khuất dạng sau cánh cửa.
Hộp đêm JS...
Toàn bộ những người có mặt tại đây đều bị cảnh sát kiểm tra xem họ có sử dụng chất gây nghiện không. Danh tiếng của JS được cảnh sát biết đến là một nơi giải trí đa dạng. Ông chủ ở đây cũng không hề đơn giản, cho nên cảnh sát không muốn động đến. Nhưng vì lần này có người tố cáo nơi đây chứa một lượng lớn hàng cấm cho nên họ phải thực hiện trách nhiệm vốn có của mình.
Người đàn ông từ trong bóng tối bước ra. Hắn vẫn không để lộ gương mặt, trầm giọng nói:
- "JS từ xưa đến nay được biết đến là một trong những hộp đêm lớn nhất ở thành phố K, sẽ không bao giờ có chuyện dự trữ hàng cấm."
Cảnh sát đưa ra hàng loạt bao thuốc phiện được tìm thấy ở tại đây nói:
- "Đây là vật chứng chúng tôi tìm thấy được. Mời ông đến sở cảnh sát hợp tác điều tra."