Bạn Trai Bí Ẩn Của Tôi

Chương 46: VỊ BÁC SĨ TÀI BA



Tô Bá Minh vừa mở mắt ra đã thấy mình nằm trên giường bệnh, khắp người băng bó. Nhược Đồng ở bên cạnh thấy anh tỉnh lại mà vui mừng không ngớt, cô đưa tay lau lau nước mắt trên mặt mình, nhìn anh nói:

- "Anh có biết em đã sợ hãi thế nào không?"

Cô vùi đầu xuống giường không ngừng khóc thật lớn. Khi hay tin anh bị bắn, cô đã tức tốc chạy đến đây. Nhìn thấy người trước mắt đầy rẫy những vết thương mà không khỏi đau lòng. Cô sợ sẽ phải chứng kiến thêm một người nữa lại ra đi. Tô Bá Minh đôi môi tái nhợt, anh xoa xoa đầu người con gái trước mặt, yếu ớt nói:

- "Anh đã hứa với Thiên Hạo sẽ chăm sóc tốt cho em mà."

Tiêu Tường đứng lặng quan sát ở phía ngoài. Tô Bá Minh đã tỉnh lại và được Nhược Đồng ở bên cạnh chăm sóc khiến anh phần nào an tâm. Bỗng nhiên anh lại thấy nhớ Thẩm Du liền mở điện thoại ra, đập vào mắt là dòng tin nhắn của cô khiến anh bật cười.

- "Hôm nay em được tín nhiệm trở thành người chỉ đạo trong dự án lần này. Anh thưởng gì cho em đây?"

Thì ra là tin nhắm khoe thành quả với anh, ở hàng cuối cùng lại đính kèm thêm biểu tượng đáng yêu. Anh vui vẻ nhắn lại:

- "Được rồi. Một lát anh sẽ đến Thương Hoan đón em."

Xe Tiêu Tường vừa dừng trước cửa công ty đã thấy Thẩm Du đứng chờ sẵn ở bên ngoài vẫy vẫy tay sau đó cô nhanh chóng chạy về phía chiếc xe, nhảy xổ ôm chặt lấy cổ anh.

- "Em rất là vui, cuối cùng dự án bao năm ấp ủ đã được tiến hành."



Anh đặt lên trán cô một nụ hôn, dịu dàng nói:

- "Vậy thì em phải làm cho thật tốt."

- "Tuân lệnh."

Cô làm động tác giơ tay chào cờ nghiêm túc khiến anh không nhịn được mà bật cười. Sự hài hước của cô đã sưởi ấm trái tim vốn lạnh giá của anh. Nói rồi cả hai cùng lên xe đi đến một nhà hàng gần đó. Trông tâm trạng của Thẩm Du hôm nay khá tốt, suốt đoạn đường đi cô không ngừng ca hát, tiếng cười vang khắp trong xe.

Về phía Tô Bá Minh, mỗi ngày Nhược Đồng đều giúp anh thay quần áo, cô tỉ mỉ bôi thuốc lên vết thương trên người anh. Thấy gương mặt có vẻ đau nhức, động tác bôi thuốc liền dừng lại.

- "Xin lỗi. Em sẽ nhẹ tay một chút."

Tô Bá Minh cố tỏ ra mình vẫn ổn, thản nhiên đáp:

- "Anh không sao."

Vì sợ anh ở lại đây một mình sẽ nguy hiểm cho nên Nhược Đồng đã thu dọn quần áo vào bệnh viện để chăm sóc anh. Đến tối cô sẽ ngủ lại trên chiếc ghế gần đó. Nhìn gương mặt ngây thơ đã chìm vào giấc ngủ, Tô Bá Minh lê cả người đau nhức xuống giường, chậm rãi đi đến chỗ cô. Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của Nhược Đồng, sau đó lấy chăn đắp cho cô.

Sáng hôm sau, khi hay tin Tô Bá Minh bị thương, Đặng Hạn Siêu đã đến thăm anh. Nhìn người trước mắt, anh khẽ chau mày nói:

- "Sao anh lại đi gây thù chuốc oán với người khác làm gì."



Với kinh nghiệm trong y học, Đặng Hạn Siêu nhìn tổng thể toàn bộ thương tích trên người Tô Bá Minh sau đó ghi vào một tờ giấy đưa về phía anh, nói:

- "Anh cầm lấy toa thuốc này mà uống đúng với chỉ định mà em đã ghi trên đó, vết thương sẽ chóng lành thôi."

Tô Bá Minh nhìn bộ dáng nghiêm túc lúc này của Đặng Hạn Siêu, anh có chút không quen nói:

- "Suýt chút nữa anh đã quên có một đứa em họ là bác sĩ khoa ngoại. Nhìn em nghiêm túc như vậy khiến anh có chút không quen."

Tô Bá Minh vừa nói vừa cười khiến người trước mặt đã bừng bừng lửa giận, Hạn Siêu chau mày đáp:

- "Chỉ là em ngán ngẫm môi trường đầy rẫy mùi máu và những vết thương. Anh nên nhớ, em là một vị bác sĩ tài ba đó nhé."

Nghe anh nói thế Tô Bá Minh cũng không thể phủ nhận liền gật gật đầu. Gương mặt đùa giỡn của anh nhanh chóng thu lại, nhìn Đặng Hạn Siêu hỏi:

- "Cũng sắp đến lúc em trở về Anh rồi đấy."

Nghe Tô Bá Minh đề cập đến vấn đề này khiến Đặng Hạn Siêu có chút không vui, anh đi qua đi lại trong phòng, trầm tư một lúc rồi nói:

- "Suýt chút nữa em đã quên chuyện này."