Bạn Trai Bí Ẩn Của Tôi

Chương 57: MŨI CHẠM MŨI



Công ty Thương Hoan....

Hôm nay chính là buổi cuối cùng Mạc Thẩm Du phải hoàn thành bài báo cáo mà cô chính là người đã đề ra. Thế nhưng, một điều không may mắn là bản báo cáo đó đã bị ai đó lấy mất.

Sau khi phát hiện ra sự mất tích của bản báo cáo khiến cả người Mạc Thẩm Du cuống cuồng lên. Cô không biết phải bắt đầu lại như thế nào. Đó là tâm huyết mà cả tuần cô mới hoàn thành, thế mà lại biến mất một cách bí ẩn như thế. Rõ ràng là cô đã cất kĩ nó vào trong ngăn kéo của bàn làm việc riêng của mình, sau đó khóa lại cẩn thận. Cho dù có là nhân viên khác đi chăng nữa cũng không tài nào có được chìa khóa.

Đang mải loay hoay tìm kiếm, thì từ phía đằng sau, Mạc Thẩm Du đã cảm nhận sự tồn tại của một người. Anh ta lên tiếng nói:

- "Có cần tôi giúp gì không?"

Hóa ra người đứng phía sau cô nãy giờ là Châu Tấn Vinh. Tình cờ đi ngang qua, phát hiện thấy cô đang mải mê tìm kiếm thứ gì đó bèn đi đến ngỏ ý muốn giúp đỡ. Thế nhưng, đã hơn hai tiếng trôi qua, cả hai cũng đã thấm mệt. Mạc Thẩm Du đưa tay lau đi mồ hôi đang nhiễu nhại trên gương mặt, nhìn Châu Tấn Vinh, vừa thở vừa nói:

- "Không xong rồi. Khó khăn lắm kế hoạch của tôi mới được chọn. Nếu như không có bản báo cáo vào sáng mai thì mọi công sức của tôi đều đổ sông đổ biển."

- "Không sao đâu, tôi giúp cô."



Mạc Thẩm Du bất ngờ khi nghe lời nói được thốt ra từ chính miệng Châu Tấn Vinh. Ngay khi trong tình huống này, anh ta vẫn có thể điềm tĩnh như vậy, quả thực rất tài giỏi. Nghĩ đến đây cô lại càng xấu hổ khi tự xưng là đàn chị của anh ta.

Không suy nghĩ nhiều nữa, cô nhanh chóng bắt tay thực hiện lại từ đầu thì bất ngờ từ phía sau đã cảm nhận một cơ thể to lớn đang bao phủ lấy người cô. Châu Tấn Vinh choàng hai tay qua bờ vai bé nhỏ của cô, đặt đôi tay thon dài của mình xuống bàn phím máy vi tính. Anh tập trung nhìn chăm chú vào màn hình máy vi tính mà gõ một cách rất chuyên nghiệp. Quả thực lúc này, khoảng cách giữa hai người là quá gần. Đến mức cô có thể cảm nhận được sức nóng đang không ngừng tỏa ra trên khuôn mặt điển trai của Châu Tấn Vinh. Thỉnh thoảng, gương mặt anh lại chạm nhẹ lên gò má của Thẩm Du khiến nó bất giác mà ửng đỏ cả lên. Cô muốn cựa nguậy nhằm thoát khỏi sự trấn áp từ đôi tay to lớn của anh, nhưng bất lực. Chỉ có thể ngoan ngoãn giả vờ dõi mắt vào màn hình máy tính.

- "Xong rồi."

Âm thanh "cạch" phát ra từ bàn phím. Không ngờ, chưa đầy bốn tiếng, Châu Tấn Vinh đã giúp cô làm xong bản báo cáo, trong khi đó cô đã mất cả tuần mới có thể hoàn thành xong. Mạc Thẩm Du mĩm cười vỗ tay khen ngợi người bên cạnh. Đến khi cô vừa xoay mặt qua phía bên phải không ngờ, lại chạm phải sóng mũi thẳng tắp của Châu Tấn Vinh.

Châu Tấn Vinh nhìn chằm chằm vào đôi mắt long lanh của người con gái bên cạnh, anh bắt đầu chậm rãi đưa môi mình tiến lại gần về phía cánh môi đỏ thắm của Thẩm Du. Đến khi anh sắp sửa chạm vào môi cô, liền lập tức lại chạm phải mái tóc mềm mượt của cô. Mạc Thẩm Du nhanh chóng xoay người sang phía khác mà tránh né ánh mắt hút hồn lúc này của Châu Tấn Vinh. Để tránh khỏi ngượng ngùng vốn có, cô giả vờ cúi thấp người xuống dưới rồi nhặt cây bút bi nằm trên mặt sàn, giả vờ cười nói:

- "Cảm ơn anh vì đã giúp tôi ngày hôm nay. Sau khi mọi thứ thuận lợi, tôi sẽ đãi anh một chầu thật hoành tráng."

- "Cô hứa đấy nhé."

Châu Tấn Vinh nhanh chóng thu lại ánh mắt khi nãy liền sau đó nở nụ cười thân thiện. Đợi đến khi Mạc Thẩm Du rạng rỡ ôm bản báo bước khỏi phòng, một ý cười ở khóe môi hiện lên rõ rệt.