Ngày hôm sau, mới sáng sớm Tiêu Tường đã lái xe đến nhà Thẩm Du. Mẹ của cô thấy có người đứng chờ phía cổng, bà nhanh chóng đi ra mở cửa. Vừa trông thấy phụ huynh, Tiêu Tường cúi người chào hỏi còn không quên mang theo quà. Anh theo sự chỉ dẫn mà đến phòng ngủ của Thẩm Du.
Vừa gõ cửa bước vào đã thấy cô vẫn còn đang ngủ, trên trán đã được dán băng cẩn thận. Tiêu Tường nhẹ nhàng đặt giỏ trái cây lên bàn, sau đó đi lại gần về phía giường. Thấy người con gái đang ngủ mơ màng, vẻ mặt trông có chút mệt mỏi, anh khẽ đưa tay chạm lên trán cô, nói khẽ:
- "Anh xin lỗi vì đã không chăm sóc tốt cho em."
Một lúc sau, Thẩm Du thức giấc, cô khẽ vươn vai cử động cơ thể. Đến khi xoay người qua bên phải thì nhìn thấy chàng trai tuấn tú đang ngồi cạnh mép giường nở nụ cười dịu dàng, cô bất ngờ hét lên:
- "Anh...anh vào phòng em từ lúc nào vậy?"
Mạc Thẩm Du theo bản năng lập tức đưa tay che gương mặt còn ngái ngủ của mình, cô xấu hổ mà mắng anh:
- "Sao anh lại tự tiện vào phòng mà không xin phép."
- "Mẹ em đã cho phép anh rồi mà."
Tiêu Tường thấy cô mãi che mặt không dám nhìn anh mà bật cười. Anh bắt đầu di chuyển lại gần, cầm lấy đôi tay đang mãi che mặt của cô mà nhẹ nhàng đặt xuống đùi mình. Mạc Thẩm Du cứ cúi mặt, anh không nhịn được cười mà nói:
- "Thẩm Du, ngẩng mặt lên nhìn anh."
- "Không được. Em vừa mới ngủ dậy, lại chưa rửa mặt. Trông em bây giờ xấu lắm."
Tiêu Tường dùng một tay nâng gương mặt đang cúi xuống của cô mà nói:
- "Sau này mỗi sáng anh cũng sẽ nhìn thấy gương mặt này của em cho nên em không cần xấu hổ."
- "Sao anh chắc chứ?"
Mạc Thẩm Du nhoẻn miệng cười.
- "Anh chắc. Bởi vì người con gái đầu tiên và cũng là người duy nhất cùng anh sống nửa đời còn lại chính là em."
Người đàn ông này miệng lưỡi thật là dẻo ngọt quá đi. Mạc Thẩm Du bật cười, cô xoa xoa gương mặt anh tuấn của Tiêu Tường mà đáp:
- "Được rồi. Em tin anh."
Nói xong, cô đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Một lúc sau trở ra thì đã thấy Tiêu Tường gọt sẵn hoa quả đặt vào bên trong dĩa. Anh rất khéo tay, chỉ làm một thoáng là xong.
- "Tiêu Tường, hôm nay anh không đến công ty sao? Sao đột nhiên lại đến nhà em?"
Nghe cô hỏi, động tác gọt hoa quả của anh lập tức dừng lại, anh nói:
- "Anh đến là để thăm tình hình của em có ổn không?"
- "Em không sao, chỉ là vết thương nhỏ. Nhưng mà..."
Nói một lúc cô lại ngập ngừng.
- "Tại sao hôm qua anh lại biết em xảy ra chuyện? Em vẫn chưa báo với anh mà."
- "À, thì có người báo cho anh biết."
- "Vậy sao."
Câu trả lời của anh vẫn chưa khiến cô hết nghi ngờ. Nhưng mà suy nghĩ lại một CEO tập đoàn lớn, việc cập nhật thông tin nhanh cũng là chuyện bình thường. Nhớ lại người đàn ông bí ẩn hôm qua cô lại nói:
- "Tiêu Tường, anh biết không, ông chú của chiếc xe đó rất tốt bụng. Ông ấy không bắt em bồi thường thiệt hại mà còn bảo người hỏi thăm tình trạng của em."
- "Vậy sao."
Sắc mặt của Tiêu Tường bỗng trầm hẳn. Mạc Thẩm Du lại nói tiếp.
- "Tiếc là em không nhìn thấy rõ gương mặt của ông chú ấy. Em thật sự muốn mời ông ấy một bữa cơm."
Nhìn thấy cô như vậy, Tiêu Tường có chút không vui nói:
- "Có lẽ ông ấy có chuyện gấp. Việc này em đừng nghĩ đến chuyện này nữa. Cố gắng ở nhà nghỉ ngơi vài hôm cho vết thương lành hẳn."
Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô sau đó trở về công ty làm việc.