Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 100: Vì em



“Anh cũng muốn di truyền như vậy.” Vương Tu trông mong nhìn Hứa Hạc, “Nếu hai ta có con thì tốt rồi.”

Phốc!

Hứa Hạc cười, “Thế em hay anh sinh?”

“Anh còn chưa nghĩ xong.” ( ⊙v⊙)

Hứa Hạc: “……”

Vậy mà thật sự từng suy xét.

“Suy nghĩ một chút cũng đâu mất tiền, nhỡ được thì sao?” ( ⊙v⊙)

Hứa Hạc dùng ngón tay không dính thuốc mỡ búng trán Vương Tu, “Có phải yêu đương lú đầu rồi không? Hai ta có thể có con sao?”

Vương Tu che đầu, “Có thể nhận nuôi mà, chắc chắn sẽ có con.”

Hắn nghĩ đến gì đó, cúi đầu hỏi Hứa Hạc, “Em thích có con không?”

Chính bản thân hắn không thích trẻ con, nhưng nếu lớn lên giống Hứa Hạc thì đừng nói là một đứa, một trăm đứa cũng nuôi, tiền đề là thật sự có thể sinh, nhất định phải là cùng cậu sinh.

Nhưng có khả năng sao?

Khoa học kỹ thuật hiện nay chưa thực hiện được nam nam sinh con.

Hơn nữa Hứa Hạc cũng không có khả năng sinh con cho hắn, hắn sinh cho Hứa Hạc cũng không có khả năng, bởi vì Hứa Hạc một năm cũng chỉ ‘cứng’ không được vài lần, một lần còn rất ngắn.

( ⊙v⊙)

“Nghĩ gì thế?” Hứa Hạc vừa thấy biểu cảm của hắn là biết hắn lại hiểu sai.

“Không có gì.” Vương Tu không dám nói thật, “Hứa Hạc Hạc, được rồi đừng để mỏi tay.”

Tay Hứa Hạc là dùng để đàn dương cầm, không phải dùng để xoa chân, cậu không thích hợp làm việc nặng, sẽ làm bẩn đôi tay kia.

Tuy Vương Tu rất thích Hứa Hạc chăm sóc hắn, nhưng xoa mặt, sờ đầu là được, loại việc nặng như rửa chén xoa chân làm việc nhà vẫn nên để hắn làm thì thích hợp hơn.

“Không sao.” Hứa Hạc lại xoa nhẹ một lát mới đi rửa thuốc mỡ trên tay.

“Được rồi, đi ngủ trưa đi.” Giữa trưa có hơn một tiếng nghỉ ngơi, Hứa Hạc đạp xe về tốn năm sáu phút, bây giờ còn hơn bốn mươi phút, đủ chợp mắt một lát.

“Ừm.” Có thể ngủ với Hứa Hạc, đừng nói là 40 phút, chỉ một phút cũng thỏa mãn.

Hắn xỏ dép lê, đang định đi tới, Hứa Hạc đột nhiên nói, “Anh đừng nhúc nhích, để em đến đấy.”

Vương Tu không biết cậu muốn làm gì nhưng vẫn đứng tại chỗ chờ cậu.

Hứa Hạc lau khô tay, đi đến trước mặt Vương Tu đưa lưng về phía hắn, ngồi xổm xuống, “Trèo lên.”

Cậu định cõng Vương Tu.

Xét thấy lần trước ôm công chúa thất bại, Hứa Hạc cũng không phải không tự mình hiểu lấy, lần này đổi một phương thức khác.

Cõng thì áp lực nhỏ hơn ôm một chút.

Vương Tu giật mình, sau đó chuyển thành vui vẻ, khóe mắt cong cong, khóe miệng cũng nhếch lên.

Hắn sợ mình nằm mơ, cố ý cong lưng sờ bả vai Hứa Hạc một phen.

“Sờ cái gì? Nhanh lên.” Hứa Hạc thúc giục.

Vương Tu cuối cùng cũng tin đây là sự thật, ngả người lên trước nhẹ nhàng đè xuống, tay cũng không khách khí ôm cổ Hứa Hạc.

Hứa Hạc chống đất, hơi dùng sức muốn đứng lên, vừa nhổm lên lại nhanh chóng sụp xuống.

Hứa Hạc: “……”

Cậu chưa từ bỏ, lại thử một lần nữa, vẫn như vậy.

Hứa Hạc: “……”

“Có phải anh giấu em béo lên rồi?” Gần đây cậu kiên trì rèn luyện, hẳn là sẽ không vô dụng như vậy, cho nên Hứa Hạc quy nguyên nhân về phía Vương Tu.

“Không mà.” Vương Tu hoảng hốt, “Anh không béo, rèn luyện tốt lắm.”

Hắn nhanh chóng phản ứng lại, “Rõ ràng do em quá yếu, ngay cả anh cũng không cõng nổi.”

“Hử?”

“Được rồi được rồi, là anh béo.” Ấm ức quá, rõ ràng là Hứa Hạc yếu.

Hứa Hạc không có chút tự giác nào, vỗ m.ông hắn để hắn đứng dậy.

Vương Tu đỡ vai cậu đứng dậy, một chân chạm đất, một chân co lên.

Hứa Hạc cũng đứng lên, giờ không ngồi xổm nữa, bởi vì ngồi xổm cậu không đứng dậy nổi, chỉ hơi khom lưng để Vương Tu trèo lên.

Vương Tu có chút lo lắng, “Hay là thôi đi, anh tự đi được.”

“Nhiều lời.” Hứa Hạc lấy ra khí thế bá đạo tổng tài, “Lên.”

Vương Tu ngoài miệng chối từ nhưng thực tế đã không khách khí bò lên rồi.

Tay Hứa Hạc vịn đầu gối, bây giờ chỉ dùng chút lực đã cõng được Vương Tu lên.

Sức cậu nhỏ, cõng đến cửa phòng ngủ thì không đi nổi nữa, chuẩn bị nghỉ ngơi rồi lại tiếp tục cõng.

Vương Tu nhìn không được nữa, tự xuống đất khập khiễng đi đến mép giường, cởi giày bò lên, ở trên giường chờ Hứa Hạc.

Hứa Hạc nói hắn, “Sao không đợi em cõng anh lên.”

Vương Tu: “……”

Chờ em cõng đến ngày tháng năm nào?

“Thôi thôi, lần sau nhớ chú ý.” Hứa Hạc ra vẻ rộng lượng.

Vương Tu: “……”

Không đành lòng chọc thủng.

Thân thể Hứa Hạc thật sự quá yếu, hắn mới một trăm ba bốn mươi cân đã không cõng được, còn không bằng một vài nữ giới.

Hứa Hạc thở hổn hển, cũng bò lên giường.

Cậu đúng là một người mâu thuẫn, tâm hồn xác thật là công, nhưng thân thể chắc chắn là thụ.

Vương Tu lại lần nữa thấy may mắn không để cậu làm công, nếu không hai người bọn họ quanh năm suốt tháng cũng không ‘làm’ được vài lần, một lần còn vừa ngắn vừa nhỏ.

Hứa Hạc ôm hắn, “Mau ngủ đi.”

Vương Tu dúi đầu vào ngực cậu, một lát sau lại ngẩng lên, “Sao em không nói chuyện?”

Hôm qua còn nhỏ giọng dỗ hắn ngủ mà.

“Nói cái gì?” Thời gian không đủ, Hứa Hạc không kiên nhẫn dỗ hắn, chỉ muốn ngủ.

“Tùy tiện nói gì đó đi.” Dù sao chỉ cần Hứa Hạc nói là được.

Hứa Hạc suy nghĩ, “Em kể cho anh kiến thức nhỏ mà em thấy buồn cười.”

Vương Tu chăm chú lắng nghe.

“Bình thường lúc chúng ta ngủ say, có đôi khi sẽ đột nhiên run lên, anh biết vì sao không?”

“Vì sao?” Vương Tu tò mò hỏi.

“Bởi vì thân thể lâu không nhúc nhích, đại não cho rằng đã ch.ết, cho nên nó muốn cử động thử xem, nhìn xem đã ch.ết chưa.”

Cái này Hứa Hạc thấy trên mạng, lúc ấy xem cảm thấy rất buồn cười, mình nói thì lại không buồn cười.

“Hả?” Vương Tu chống người lên nhìn cậu, “Còn có loại chuyện này?”

Ý định của Hứa Hạc là làm hắn nhanh ngủ, nhưng Vương Tu giống như càng lên tinh thần.

“Còn có kiến thức nhỏ khác không?”

“Không có.” Hứa Hạc lại ấn hắn về, “Mau ngủ đi, không ngủ thì em đi đây.”

Vương Tu không nói hai lời nhắm mắt lại, “Anh ngủ, em đừng đi.”

Chiêu này rất hữu dụng, nhưng thông thường Hứa Hạc không dùng đến, bởi vì hơi có ý uy hiếp, Vương Tu là không tình nguyện làm theo.

Hứa Hạc cúi đầu hôn trán hắn một cái, “Ngoan.”

Nếu vừa nãy là bị bắt thì hiện tại tuyệt đối là tự nguyện, Vương Tu rất nhanh tiến vào mộng đẹp, ngủ thơm ngọt.

Hứa Hạc cũng ngủ chốc lát, bởi vì dỗ Vương Tu lãng phí một chút thời gian, cậu chỉ ngủ hai ba mươi phút đã phải dậy.

Trời đất bao la không bằng giấc ngủ, Hứa Hạc không tình nguyện nhưng vẫn phải nhanh chóng tỉnh dậy, không đánh thức Vương Tu, trở về trường.

Buổi tối không ở lại, cơm cũng chưa ăn đã đạp xe về, cậu thật sự rất lười, từ trường học đến nhà Vương Tu chỉ mười phút đi bộ lại một hai phải đi xe đạp, một phút cũng không chịu lãng phí, yếu như vậy không phải không có nguyên nhân.

Trong tình trạng ăn không ngon ngủ không yên còn phải làm mấy việc một lúc, áp lực thật sự quá lớn, thân thể chưa suy sụp đã rất không tồi.

Trên mạng thường xuyên có tin tức đột tử, phần lớn đều do thường xuyên thức đêm, tăng ca, mệt nhọc quá độ, khiến Hứa Hạc hiện tại cũng không dám thức quá muộn, ngẫu nhiên cũng sẽ tham gia hoạt động bên ngoài, ví như quân huấn chính là một tiến bộ.

Lúc cậu về nhóm thư ký đều đã tan tầm, trong nhà yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân Vương Tu khập khiễng.

Hứa Hạc nhẹ tay nhẹ chân lên tầng, phát hiện Vương Tu dọn cái ghế, ngồi ở phòng để quần áo thu dọn đồ của cậu.

Hắn chưa phát hiện Hứa Hạc, trong tay cầm khăn lông cùng đồ dùng khử độc, cẩn thận chà lau hoa tai của Hứa Hạc, vòng cổ với mấy đồ trang sức.

Lau xong một cái thì đổi một cái khác, rất nghiêm túc.

“Có phải rảnh quá không, chân đã sưng lên còn không quên lăn lộn mù quáng?” Hứa Hạc dựa vào cửa, một tay cởi cúc áo.

Vương Tu nhìn đến thấy cậu thì mắt sáng rực, vội vàng buông đồ trong tay, khập khiễng đi tới, “Hôm nay sao em về sớm vậy?”

Ngày thường Hứa Hạc đều ăn cơm chiều rồi mới về, hôm nay cậu không theo lẽ thường, đột kích hai lần, kết quả đều phát hiện Vương Tu không thành thật.

“Làm sao vậy? Không vui vì em về?” Hứa Hạc vòng qua hắn đi đến bàn để trang sức, cầm lấy một cái hoa tai nhìn.

Rất sạch sẽ, còn có mùi cồn.

Ngày thường cậu vội vàng, rất ít chú ý đến những thứ này, cũng không biết hóa ra mỗi ngày đều có người lau cho cậu.

“Vì sao không gọi người quét dọn bán thời gian?”

Cứ cách một thời gian Vương Tu sẽ gọi người đến quét dọn, nhưng chỉ để họ quét dọn những chỗ không ở đến, còn phòng ngủ với phòng khách hắn đều tự mình ra trận.

“Không muốn gọi.” Hắn chỉ đơn thuần không muốn để người khác chạm vào đồ của Hứa Hạc, trước kia sẽ thuê người đến dọn, từ ngày Hứa Hạc vào ở mới bắt đầu tự mình dọn dẹp tầng hai.

“Dù sao anh cũng nhàn rỗi.”

Là người đều có tính lười, Vương Tu cũng không ngoại lệ, nếu không phải Hứa Hạc vào ở thì hắn chẳng việc gì phải mệt nhọc?

“Phải không?”

Đương nhiên không phải.

Bởi vì tầng hai là nơi em sinh hoạt, cho nên không muốn để người khác đặt chân, không muốn để người khác chạm vào đồ của em, nhìn một cái cũng không được.

Vương Tu không chỉ có bệnh ỷ lại với Hứa Hạc, hắn còn có một loại dục vọng chiếm hữu như biến thái.

Nếu không phải ý thức cá nhân của Hứa Hạc quá mạnh thì hắn còn muốn giống đời trước nuôi nhốt Hứa Hạc cả đời.

Cảm giác việc này còn làm hắn hưng phấn hơn có một trăm triệu.