Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 101: Ghen tị



Hứa Hạc chỉ biết hắn chiếm hữu rất mạnh, nhưng tuyệt đối không nghĩ đến lại mạnh như vậy.

Vương Tu che giấu cũng rất tốt, biết Hứa Hạc không thích cưỡng chế, cho nên tận lực mềm mỏng trước mặt cậu, mọi chuyện lấy cậu làm đầu.

Nếu đổi thành người khác khẳng định sẽ là kịch bản máu ch.ó bá đạo tổng tài nuôi nhốt tiểu kiều thê, nhưng bởi vì vai chính là Hứa Hạc cho nên không cẩn thận diễn biến thành như này.

Chỉ có thể nói Hứa Hạc thật thần kỳ.

“Mỗi ngày đều lau sao?” Cậu cầm từng cái khuyên tai nhìn, mỗi cái đều sạch sẽ.

Hứa Hạc giống đa số người, có mới nới cũ, thích đồ mới, rất nhiều trang sức đều chỉ mang một lần.

Dù sao cậu không thích đeo thì để vào hộp, để lâu sẽ có mùi và bụi bẩn, cho dù mấy ngày lau một lần thì ngày hôm qua cũng sẽ để lại dấu vết, nhưng không có, vậy chứng tỏ Vương Tu lau rất cần mẫn.

“Không có, cách mấy ngày mới lau một lần.” Thật ra là ngày nào cũng lau, dù sao hắn có thời gian, không nhìn thấy Hứa Hạc lại khó chịu, cũng không thể quá quấy rầy Hứa Hạc, cho nên đành dùng thời gian rảnh để quét dọn.

Nhìn thấy quần áo bẩn của Hứa Hạc, thuận tay giặt cho cậu, giày Hứa Hạc bẩn, thuận tay đánh cho cậu, thi thoảng sửa lại khăn trải giường còn có thể gặp được quần l.ót của cậu. o(〃 v〃)o

Hứa Hạc không có thời gian giặt, rất nhiều quần áo với quần l.ót phải để đến ngày hôm sau có thời gian rảnh mới giặt được, dù sao cậu đi làm về cũng đã khuya, thay quần áo với quần l.ót xong đều giấu đi, không cho Vương Tu biết.

Nhưng Vương Tu rảnh, hắn sẽ đến phòng cậu bới loạn, bới ra giặt sạch cho cậu.

Quần áo bình thường thì không sao, nhưng Hứa Hạc không muốn để hắn giặt quần l.ót, cho nên mới giấu đi, đáng tiếc Vương Tu thật sự thần thông quảng đại.

Cậu giấu ở dưới chăn, bị lấy đi, giấu ở tủ quần áo, bị lấy đi, giấu ở trong bình hoa trống, cũng bị lấy đi rồi.

Hứa Hạc bất đắc dĩ, đành vừa thay quần l.ót ra là giặt luôn, gần đây Vương Tu oán niệm mười phần, trong ánh mắt tràn đầy tổn thương, tám phần là bởi vì việc này.

“Ngày thường thì thôi, giờ chân đã sưng như vậy thì nghỉ ngơi nhiều hơn đi.” Hứa Hạc lại lần nữa mở ra khí thế bá đạo tổng tài, cố ý dặn dò Vương Tu.

Cậu biết Vương Tu sẽ không nghe lời, nhưng vẫn phải nói, nhỡ hắn nghe lời thì sao.

Vương Tu chỉ ở trước mặt cậu mới nghe lời, cậu vừa đi thì đâu lại nguyên đó.

Hứa Hạc có cảm giác như hắn đang ứng phó chủ nhiệm lớp.

“Ừm.” Vương Tu đúng là không định nghe lời.

Bản thân hắn không phải người thành thật ngoan ngoãn nghe lời, nếu không cũng sẽ không thành hai mặt, thật ra lúc đối mặt với những người khác mới là mặt thường ngày của hắn, bộ mặt trước mặt Hứa Hạc là vì cậu thích như vậy nên hắn mới bày ra cho cậu xem.

Hứa Hạc cũng biết hắn bề ngoài mềm mại đáng yêu nhưng bên trong cất giấu tim sói, nhưng không sao cả, chỉ cần ở trước mặt cậu ngoan là được.

Dù sao hạc là hạc, sói là sói, sẽ không vì ở chung với nhau mà thay đổi bản chất.

Đời trước Hứa Hạc cẩn thận che chở, kết quả Vương Tu vẫn là sói, đời này cậu muộn hai năm, Vương Tu một mình gánh vác hai năm gió tuyết, bản tính loài sói hoàn toàn bộc lộ.

Chẳng qua bởi vì cậu đã trở lại nên nỗ lực giấu đuôi sói ở trước mặt cậu, ngụy trang thành ch.ó, nhưng hắn vẫn là sói.

Hứa Hạc biết, chỉ là không nói mà thôi.

Muốn bên cạnh nhau thì có một số việc phải mắt nhắm mắt mở, nhìn quá rõ, biết quá quá chỉ khiến bản thân thêm phiền não.

Hứa Hạc lừa hắn về phòng nghỉ ngơi, tự mình nấu hai chén cháo, mỗi người một chén.

Cậu vừa uống cháo, vừa phát trực tiếp, trả lời các vấn đề của cư dân mạng.

Hơi nhức đầu vì fans cậu toàn là lưu mạnh, luôn hỏi một vài vấn đề xấu hổ như trong lúc làm chuyện ấy có yêu thích đặc biệt gì không, có dùng dây trói không, đập tiền muốn nghe cậu thở dốc,…

Cái này tương đối xấu hổ, Hứa Hạc làm bộ không nhìn thấy, giọng cậu gượng gạo fans lập tức nghe ra, tru lên như sói, nói thích loại tiểu thịt tươi ngây thơ như cậu.

Trên thực tế Hứa Hạc là cái loại làm tình mặt cũng không đổi sắc, giáo dục từ nhỏ khiến cậu không giống người bình thường cười to hoặc là khóc rống, cảm xúc của cậu vẫn luôn ổn định, duy trì ở một mức độ, không vui vẻ quá đà, cũng không đau khổ vật vã.

Hứa Hạc phát trực tiếp xong thì đi làm, sau đó bớt thời giờ ra xem tin nhắn Vương Tu.

Vương Tu cũng thật kiên nhẫn, nhiều ngày spam như vậy vẫn không nản chí, tin nhắn vẫn liên tiếp gửi tới.

Đôi khi hắn cũng không biết nói cái gì, chỉ cần gửi tin nhắn muốn Hứa Hạc gọi video, gửi ảnh chụp, hoặc là nói chuyện.

Thi thoảng sẽ liên tục gửi yêu cầu gọi video, sau khi bị từ chối thì tiếp tục gửi, có thể gọi đến khi Hứa Hạc tan tầm.

Hứa Hạc lấy cớ hút thuốc, một mình tránh ở kho rượu, cậu tới nhiều đến mức thân quen với quản lý kho luôn rồi, thanh niên hai mươi mấy tuổi cười xấu xa hỏi cậu ‘có phải bạn gái không’?

Hứa Hạc nói, “Vô cùng dính người, như trẻ con.”

Cậu vừa nói vừa mở video, đặt trên cái rương đối diện, cậu ngồi rương rượu bên kia, trong tay cầm điếu thuốc, thi thoảng hút một ngụm.

Cậu không nghiện thuốc lá, chỉ rút một điếu ứng phó, dù sao trong môi trường này cũng phải hòa nhập.

Nếu mọi người đều hút thuốc mà cậu không hút thì có vẻ khác biệt, nếu mọi người đều trang điểm thời thượng mà cậu không trang điểm thì có vẻ khác biệt.

Khác biệt dẫn đến nhiều vấn đề, sẽ bị bài xích hoặc đố kỵ, Hứa Hạc không rảnh ứng phó bọn họ nên đành ngụy trang.

Bên kia Vương Tu vốn dĩ không ôm hy vọng, không nghĩ tới vừa cúi đầu đã thấy được Hứa Hạc.

Chân bắt chéo, miệng nhả khói, không có bất luận kỹ xảo gì, khói thuốc từ từ khuếch tán khiến gương mặt Hứa Hạc kia nửa che nửa chắn mờ mịt ở phía sau.

Cậu mang hoa tai giá chữ thập, màu bạc, theo cử động mà lắc qua lắc lại, tóc xám tro, hoàn mỹ làm nổi bật ngũ quan xinh đẹp tinh xảo.

Kiểu tóc do mình cắt.

o(〃 v〃)o

“Vương Tu Tu, anh lại quấy rầy em đi làm?”

Lúc này đã khuya, khoảng 11 giờ, Vương Tu mặc áo ngủ nằm trên giường, mới vừa chạy tới phòng Hứa Hạc lật loạn, không tìm được quần l.ót thì hơi thất vọng, cho nên muốn nhìn Hứa Hạc rồi đi ngủ.

“Hứa Hạc Hạc, anh không cố ý.” Vương Tu giải thích, “Anh chỉ thử xem có người không.”

“Giờ thử xong chưa?”

Kho rượu không lớn, chất đầy rượu, có người tới lấy rượu là Hứa Hạc phải đứng lên nhường chỗ, cố tình đang là giờ cao điểm nên người tới liên tục.

Không gian thật sự quá nhỏ, tuy cậu đã tránh nhưng vẫn có người không cẩn thận đụng phải, một lần thì thôi, liên tiếp ba năm lần, cậu không tức giận thì Vương Tu cũng đã bốc khói đầu.

Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm mấy bóng người kia.

Hứa Hạc chờ bọn họ đi rồi mới ngồi xuống, lại có người giục cậu, hỏi sao cậu hút điếu thuốc mà lâu thế? Mấy phút còn chưa ra.

Điếu thuốc của Hứa Hạc đã hết, bị cậu bóp tắt ném vào thùng rác.

Cậu vừa đáp lại vừa cầm di động nhỏ giọng nói chuyện, “Khách giục em rồi, lát nữa nói tiếp.”

Thật ra chẳng có cái ‘lát nữa’ nào cả.

Hắn biết Hứa Hạc lừa mình nhưng vẫn nhịn không được nghĩ, nhỡ đâu lát nữa Hứa Hạc nhớ tới hắn thì sao?

Thật sự Hứa Hạc chỉ nói theo thói quen, thuận miệng nói thế để hắn thành thật nghỉ ngơi, nhưng cậu không ôm hy vọng, bởi vì biết hắn sẽ không nghe lời.

Còn Vương Tu ôm hy vọng, cảm thấy Hứa Hạc sẽ nhớ tới hắn, vì thế vẫn chờ đến nửa đêm, kết quả không có gì.

Hắn đã quen rồi, còn muốn giả bộ đã ngủ.

————

Hứa Hạc lá gan lớn, về không bật đèn, tối om vào nhà, dựa vào ánh sáng trên màn hình di động đi toilet, đóng cửa lại mới bật đèn.

Vương Tu vì để có thể kịp thời phát hiện hành tung của cậu thì thường không đóng cửa, nếu cậu bật đèn, bên kia lập tức cảm giác được.

Đã hơn nửa đêm, Hứa Hạc không nghĩ quấy rầy hắn ngủ.

Cậu cởi quần áo ra giặt sạch, lại thuận tiện ngâm tắm, đổi áo ngủ mới tới phòng Vương Tu, lần này không trốn Vương Tu nữa.

Nếu cậu trốn tránh Vương Tu sẽ không an tâm, sau đó chạy tới chạy lui quấy rầy cậu ngủ.

Hứa Hạc sờ soạng đi vào, quả nhiên ở một phòng cho khách khác tìm được Vương Tu, hắn cho rằng cậu sẽ trốn mình nên đổi chỗ, muốn bắt được cậu.

Trên giường đã để lại chỗ trống cho cậu, Hứa Hạc xốc chăn lên, vừa mới nằm đã có một nguồn nhiệt lăn vào trong lòng ngực.

Cậu cũng không đẩy ra, hôn trán Vương Tu một cái, cũng mặc kệ Vương Tu ngủ thật hay giả, thuận miệng giải thích, “Hôm nay hơi bận nên không tránh được, không phải cố ý quên gọi lại cho anh.”

Vương Tu không nói chuyện, nhưng Hứa Hạc rõ ràng cảm giác của người trong lòng mềm xuống vài phần, đầu cũng xê dịch, tìm chỗ thoải mái để vùi vào.

“Sau này em sẽ cố gắng về sớm một chút.”

Lời bảo đảm này cậu từng nói không chỉ một hai lần, kết quả lần nào cũng không làm được làm, không cam đoan còn tốt, vừa bảo đảm Vương Tu lại tức, đặc biệt hôm nay còn nhìn thấy vài người đụng vào Hứa Hạc.

Đụng chạm rất bình thường, nhưng mà hắn không vui, ghen tị.