Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 132: Ác mộng



Chuyện Hứa Hạc bị Vương Tu quấn lấy, lấy cớ làm bạn bè để tiếp cận Hứa Hạc, là đồng tính luyến ái rất nhanh bị truyền khắp nơi.

Lúc Hứa Hạc thấy video đã nhận được cuộc gọi từ giáo viên và người nhà, cậu không nhận, bởi vì không có cuộc gọi nào từ Vương Tu.

Rất kỳ quái, đã xảy ra loại chuyện này mà Vương Tu lại không tỏ thái độ gì, chắc là muốn cho cậu thời gian ngẫm lại.

Hứa Hạc đúng là cần chút thời gian ngẫm lại xem nên đối mặt với cục diện này thế nào.

Cậu ngồi trên giường ở khách sạn, đầu tiên là đặt một tấm vé bay trở về, rồi gọi điện thoại cho Vương Tu.

Vương Tu không nhận, cậu chỉ có thể gửi tin nhắn, 【 đừng hoảng hốt, chờ em về. 】

Bên kia rất nhanh nhắn lại, 【được. ( ^_^) 】

Mặt cười này có vẻ hơi miễn cưỡng, Hứa Hạc đã nhận ra, 【 đừng lo lắng, em sẽ xử lý tốt. 】

【 ừm. 】 Đáp lại như cô vợ nhỏ.

Hứa Hạc gửi một meme sờ đầu, 【 phải tin tưởng em. 】

Dừng một chút lại gửi thêm một tin, 【 nếu thật sự hoảng hốt thì đi ngủ một giấc, tỉnh lại là có thể nhìn thấy em. 】

【 ừm. ( ^_^) 】

【 ngủ ngon. 】

Hiện tại là buổi tối, vé máy bay khó đặt, Hứa Hạc lại đang bàn chuyện làm ăn, Nhà thiên hạ không ăn hết được cả cái bánh kem lớn, chỉ đành chừa ra một phần cho người ta góp vốn.

Cậu vừa mới bay tới đây, hẹn người ta ngày mai họp, m.ông ngồi còn chưa ấm đã xảy ra chuyện này, chỉ đành bay về trước.

Bởi vì mệt nên ngủ trên máy bay, còn mơ một ác mộng, cậu không chịu được áp lực, bị cha mẹ lừa trở về, cha mẹ buộc cậu phải tỏ thái độ, nói hoặc là chia tay Vương Tu, tìm người vợ khác để cưới, hoặc nhìn hai vợ chồng bọn họ ch.ết.

Hứa Hạc lựa chọn chia tay, tìm một cô gái để cưới.

Ngày kết hôn rất náo nhiệt, là hôn lễ kiểu Trung Quốc, cô dâu mặc áo cưới mũ phượng khăn quàng, trên đầu mang mũ thoa tua châu, che mặt nhìn không rõ.

Hứa Hạc ngẩng đầu lên phát hiện da cô gái nhìn vừa trắng vừa đẹp, nhìn lại thì thấy giống Vương Tu, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng còn cười quỷ dị.

Hắn vén khăn che mặt lên, chất vấn Hứa Hạc vì sao chia tay hắn? Vì sao cưới người khác?

Hứa Hạc nói không nên lời.

Vương Tu cười lạnh, đột nhiên kéo khăn trải bàn đỏ thẫm phía sau, trên bàn chất đầy ly rượu vang đỏ, xếp thành một kim tự tháp, nhìn như kiên cố, lại bị hắn nhẹ nhàng đánh sập, vỡ thành nhiều mảnh phủ kín toàn bộ mặt đất, rượu vang đỏ bên trong chảy ra.

Vương Tu cười ha ha, cười thê lương đáng buồn, hắn nhìn Hứa Hạc, không tiếng động rơi nước mắt, hai tay giang ra, cả người ngã về phía sau, Hứa Hạc cuống quít bắt lấy tay hắn.

Đáng tiếc bị hắn đẩy ra, cậu trơ mắt nhìn Vương Tu bị vô số mảnh thủy tinh đâm thủng, máu chảy thành sông.

Áo cưới hỗn loạn vết máu, Vương Tu mở to mắt, ch.ết không nhắm mắt.

Hứa Hạc bị cảnh tượng này dọa sợ, ngã ngồi trên mặt đất.

Đỉnh đầu đột nhiên có giọng nói truyền đến, “Em làm sao vậy? Sao lại ngồi dưới đất?”

Vương Tu mặc tây trang đeo cà vạt, trong tay cầm ly rượu vang đỏ, thảnh thơi đứng ở cửa sổ sát đất hỏi cậu, biểu cảm vui vẻ.

Không chết.

Hứa Hạc thở dài nhẹ nhõm.

“Phong cảnh nơi này đẹp không?”

Nơi này là tầng hai nhà Vương Tu, bên ngoài là sân, cảnh vật phía dưới cậu biết rõ, đương nhiên là đẹp.

“Đẹp.” Vương Tu ném chén rượu xuống, ly rượu vang đỏ yếu ớt bị ném trong góc, chất lỏng bên trong từ từ chảy ra, “Có phải rất thích hợp với anh không?”

???

Hứa Hạc nhíu mày, “Anh muốn làm gì?”

Vương Tu như không nghe thấy, đôi tay mở ra ngả người về sau, răng rắc một tiếng, cửa sổ sát đất vỡ vụn, Vương Tu từ trên ban công rơi ra ngoài.

Trái tim Hứa Hạc đột nhiên bị bóp nghẹn, vội chạy tới, lại chỉ nhìn thấy Vương Tu nằm ở ao trong sân, đầu đặt bên cạnh cái ao, máy chảy ra từ đó nhiễm đỏ toàn bộ hồ nước.

Hắn vẫn mở to mắt lẳng lặng nhìn Hứa Hạc, Hứa Hạc loáng thoáng nhìn thấy môi hắn mấp máy, bên tai truyền đến giọng nói.

Trả thù em ~

Tên khốn này!

Hứa Hạc bị hắn làm tức đến tỉnh mộng, phát hiện vẫn còn trên máy bay, trên máy bay đều không thể khởi động di động máy tính, không liên hệ được với Vương Tu khiến cậu hơi hoảng hốt.

Nhìn đồng hồ thấy mới bay hơn hai tiếng, còn hơn hai tiếng nữa mới đến.

Lòng cậu khẩn trương, thân thể lại mệt, mấy ngày liền bôn ba khiến tinh thần uể oải, ngồi không bao lâu lại ngủ.

Lúc này lại mơ, có vẻ tiếp diễn giấc mơ trước nhưng hình như cũng không phải.

Vương Tu kéo cậu vào một góc, trong tay cầm dao gọt hoa quả, nhắm vào ngực mình, “Nếu em muốn chia tay, anh sẽ đào tim ra cho em, dù sao nó hướng về em, để ở chỗ anh cũng không dùng được.”

Sao lại vô dụng, không có tim thì người sẽ ch.ết.

Hứa Hạc sợ hắn lại tự sát trước mặt mình, trở tay muốn lấy dao gọt hoa quả, Vương Tu biết ý đồ của cậu, nắm dao càng chặt, tránh khỏi tay cậu, đâm vào ngực mình.

“Không cần!”

Hứa Hạc hét lên một tiếng tỉnh lại, dọa tới người ngồi bên cạnh, tiếp viên hàng không tới nhắc nhở cậu, trên máy bay không thể lớn tiếng ồn ào.

Lúc này Hứa Hạc mới phản ứng lại, hóa ra đều là mơ, dọa cậu ra cả người mồ hôi lạnh, ngón tay gắt gao nắm tay vịn.

“Còn bao nhiêu lâu nữa đến nơi?” Cậu đỡ trán hỏi.

Tiếp viên hàng không nói lập tức là đến.

Hứa Hạc thở dài nhẹ nhõm.

Tiếp viên hàng không không lừa cậu, máy bay quả nhiên nhanh chóng đến nơi, Hứa Hạc lấy hành lý, vừa xuống máy bay là gọi ngay cho Vương Tu, nhưng không ai nhận, cậu gửi tin nhắn cũng không thấy nhắn lại.

Hứa Hạc ý thức được không ổn, trong lòng càng ngày càng lạnh, cố gắng gọi xe đến chỗ Vương Tu, dọc đường mấy lần thúc giục tài xế, bỏ thêm rất nhiều tiền, rốt cuộc trong vòng nửa tiếng đã đến nơi.

Hiện tại là hơn 5 giờ sáng, đèn nhà Vương Tu tắt hết, có chút không giống hắn, hắn sợ tối như vậy, chỉ cần Hứa Hạc không ở cạnh, ngủ một mình chắc chắn sẽ bật đèn.

Hứa Hạc đi vài bước mở cửa, vừa vào cửa đã bị một khối mềm mại đầy lông nhào tới, Nhục Nhục cắn ống quần cậu kéo đi, đi một bước lại quay đầu nhìn cậu, như muốn cậu đi theo.

Có phải Nhục Nhục nhận thấy điều gì không?

Hứa Hạc ‘tách’ một tiếng bật đèn, đi theo Nhục Nhục lên cầu thang, dừng ở phòng ngủ Vương Tu.

Cậu đi vào bật đèn, trên giường lộ ra một cái đầu, Vương Tu yên tĩnh nằm trong chăn, nửa khuôn mặt chìm vào gối đầu.

Hứa Hạc nhẹ thả lỏng, lại thấy không đúng lắm, ngày thường Vương Tu ngủ không sâu, có chút động tĩnh là tỉnh, hôm nay thế mà vẫn còn ngủ?

Không thích hợp, rất không thích hợp.

Hứa Hạc hoảng hốt, vội vàng đi qua xốc chăn lên, xem xét trên người hắn có miệng vết thương hay không, động tác quá lớn, lúc này Vương Tu rốt cuộc bị cậu đánh thức.

“Làm sao vậy?” Hắn xoa mắt, có vẻ chưa kịp phản ứng.

Hứa Hạc bình tâm lại, giọng cũng dịu dàng hơn, “Không có gì, chỉ là nhớ anh.”

Cậu kề trán lên trán Vương Tu, “Hôm qua có phải không ăn cơm không?”

Hôm qua xảy ra chuyện như thế, Vương Tu chắc chắn bị dày vò ăn không ngon, khó trách hôm nay cả người uể oải, còn ngủ say như vậy, thoạt nhìn không giống ngủ, cứ như là hôn mê.

Hôn mê?

Hứa Hạc đột nhiên bừng tỉnh, “Anh uống thuốc ngủ?”

Cậu mở ngăn kéo đầu giường, quả nhiên bên trong có thuốc ngủ.

“Chỉ…… chỉ mấy viên, không đáng ngại……” Lúc Vương Tu nói chuyện đôi mắt vẫn nhíu lại, giống như lúc nào cũng có thể ngủ.

“Mấy viên là mấy viên?”

Hứa Hạc xoay người đi tìm nước lọc, bắt Vương Tu uống xong thì với ngón tay vào trong miệng hắn ép nôn.

Ngày thường cậu uống quá nhiều cũng sẽ làm như vậy.

Vương Tu ghé vào mép giường nôn mửa, hôm qua hắn cả một ngày không ăn cơm, nhổ ra toàn là nước trong với dịch dạ dày, ngẫu nhiên sẽ có một viên thuốc tiêu hóa được một nửa bị nhổ ra.

Hứa Hạc đút cho hắn vài chén nước lọc, dạ dày chỉ phun ra ba năm viên, cậu vẫn không yên tâm, gọi 120 đi cấp cứu.

Đến bệnh viện kiểm tra, không hề trúng độc, hỏi Vương Tu, tuy hắn không nhớ rõ cụ thể nhưng miễn cưỡng nhớ là khoảng năm sáu viên.

“Anh không muốn t.ự s.át.” Xong việc, Vương Tu nằm trên giường bệnh truyền dịch, suy yếu nói, “Là em bảo anh ngủ một giấc, tỉnh lại có thể nhìn thấy em, nhưng anh không ngủ được, cho nên uống hai viên thuốc ngủ, hiện tại thuốc ngủ quá giả rồi, không có chút tác dụng nào, rõ lâu mà anh vẫn chưa ngủ nên lại uống hai viên, vẫn vô dụng, lại uống hai viên, sau đó liền ngủ rồi.”

Hắn chưa đợi được kết quả của Hứa Hạc thì sao có thể t.ự s.át, lần này quả thật là hiểu lầm.

Hứa Hạc cạn lời, “Về sau không được uống thuốc ngủ nữa, nếu em không về, xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ?”

Cậu ôm Nhục Nhục, “Anh xem anh dọa Nhục Nhục thành cái dạng gì?”

Nhục Nhục là mèo, mũi rất linh, thấy mùi không đúng thì sốt ruột cào cửa, Hứa Hạc vừa trở về nó đã nghe được động tĩnh, chờ ở cửa.

Vương Tu chột dạ, “Anh sai rồi.”

Kỳ thật hắn cũng rất oan, là Hứa Hạc mơ thấy ác mộng nên bị dọa, gấp gáp trở về, sốt ruột, cho rằng hắn t.ự s.át gì đó, chưa nghe hắn nói đã đưa hắn đến bệnh viện.

Đến bệnh viện lăn lộn, vốn chỉ là hơi buồn ngủ, hiện tại ngay cả sức nhấc tay cũng không có.

Hứa Hạc xoa đầu hắn, “Còn mệt không?”

“Mệt.” Rửa ruột rồi kiểm tra thân thể, lăn lộn đến sáng, có thể không mệt sao?

“Mệt cũng không cho ngủ, chờ cơm hộp tới rồi ngủ tiếp.”

Hôm qua Vương Tu một ngày không ăn cơm, hôm nay lại rửa ruột, dạ dày trống trơn, không ăn chút gì mà ngủ thì quá khó chịu.

Cơm hộp tới rồi, cậu ngồi ở mép giường, bón cho Vương Tu uống xong.

Cậu gọi canh trứng, cháo với canh cá, canh trứng Hứa Hạc uống, cháo Vương Tu uống, canh cá Nhục Nhục uống, uống xong cả người ấm áp.

Di động Hứa Hạc liên tục kêu, có trong nhà, cũng có trường học, công ty, còn có đối tác, cậu hiếm khi tùy hứng tắt di động, nằm bên cạnh Vương Tu, ôm đầu hắn vào trong ngực, “Ngủ cho tốt, tỉnh ngủ em mang anh về nhà một chuyến, có một số việc không xử lý không được.”

Vương Tu ‘à’ một tiếng, bị cậu làm cho càng không ngủ được, tinh thần căng thẳng, Hứa Hạc dỗ một hồi lâu mới an tĩnh lại, không biết có ngủ không, nhìn thần sắc rất bình tĩnh.