Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 134: Kết cục



Hứa Tâm Viễn nhìn hai người, tâm tình phức tạp, không nghĩ tới con của ông không tìm một cô vợ hiền mà lại tìm đàn ông, hơn nữa nhìn thân hình hai người, con của ông nhất định là phía dưới.

Nhưng thái độ của Vương Tu đối với Hứa Hạc lại làm ông nghi hoặc, là diễn trò hay thật sự?

“Cha mẹ hắn đồng ý sao?” Lời này đương nhiên là hỏi Vương Tu.

Vương Tu gật đầu, “Ba cháu không có ý kiến.”

Có ý kiến cũng không được, hắn muốn kết hôn không ai ngăn được, ai cản trở chính là kẻ thù của hắn.

“Hẹn thời gian đi, ta muốn nói chuyện với hắn.”

Đây là ba mẹ hai bên đánh giá nhau, đúng là cần phải gặp.

Vương Tu gật đầu, “Được.”

Hứa Tâm Viễn cúi đầu thoáng nhìn, phát hiện hai người bọn họ vẫn còn nắm tay, tức khắc phiền lòng, phất tay đuổi đi.

Cùng đi còn có ông bà nội, Hứa Hạc đưa ông bà nội tới chỗ cậu với Vương Tu sống chung, tạm thời sắp xếp ở phòng bên cạnh.

Hai ông bà thích ban công nhà ấm trồng hoa nhà bọn họ, ngồi cả ngày, thương lượng lúc về cũng làm một cái.

Hứa Hạc cảm thấy hai người bọn họ tuổi cũng lớn rồi, không tiện chăm sóc nhau, không bằng dọn tới đây ở, nhưng hai ông bà không muốn, người ta cũng muốn thế giới hai người.

Hứa Hạc hiểu rõ cũng không cưỡng cầu nữa, chỉ là quét dọn phòng bên cạnh, để hai ông bà tới là có thể ở.

Ông bà không cần làm việc, người cũng nhàn, rảnh rỗi có thể tới đây ngồi, đúng là không tồi.

Hứa Hạc sắp xếp cho ông bà nội xong thì đến Vương Tu bên kia, cậu giục Vương Tu gọi điện thoại cho ba hắn, cậu cũng ở bên cạnh nghe, giám s·át Vương Tu, không cho hắn nói chuyện quá đà.

Vương Tu hơi không kiên nhẫn, “Không bằng dứt khoát tìm người đóng giả đi.”

“Nói cái gì đấy.” Hứa Hạc dùng cánh tay thọc hắn, “Nhanh gọi đi.”

Lúc này Vương Tu mới không tình nguyện gọi qua, vừa vào ngay cả lời khách sáo cũng không nói, “Ba, tôi muốn kết hôn, đối tượng là nam, nếu ông đồng ý thì tới, không đồng ý tôi sẽ tìm người tới thay.”

Hứa Hạc đụng hắn một chút, giọng điệu của hắn tốt hơn một chút, giải thích, “Tôi rất yêu em ấy, không có em ấy tôi không sống nổi nữa, cho nên ông nhất định phải đồng ý.”

Hắn còn muốn nói tiếp, Hứa Hạc vội ngăn lại, “Bác trai, xin lỗi không báo với ngài trước, chúng ta cũng là hôm nay mới quyết định.”

Vương Hưng Hoài bên kia trầm mặc, cậu không rõ là thái độ gì nên cũng dứt khoát không nói lời nào, chờ bên kia lên tiếng trước.

“Khi nào?”

Người ba này không quở trách gì thêm, chỉ hỏi vô cùng đơn giản, nhưng để chấp nhận chuyện con trai là gay, chỉ sợ không dễ chịu như vậy.

“Còn chưa định, ba cháu muốn gặp ngài nên muốn hẹn thời gian cụ thể một chút.” Hứa Hạc khiêm tốn nói, “Ba cháu đã đồng ý, hy vọng ngài cũng có thể đồng ý.”

Bên kia lại trầm mặc, “Khi nào, địa điểm?”

Lần này Hứa Hạc cũng không nói chính xác được, “Cháu đưa phương thức liên hệ của ngài cho ba cháu, ông ấy sẽ liên hệ với ngài.”

Bên kia ‘ừ’ một tiếng rồi ngắt điện thoại.

Hứa Hạc gửi số cho ba cậu, để ba cậu liên hệ.

Ba cậu hiệu suất rất cao, rất nhanh đã gọi lại, nói thông gia gần đây rất bận, không có thời gian gặp mặt, chuyện kết hôn không có ý kiến, tùy tiện bọn họ làm thế nào thì làm, chọn được ngày thì báo một tiếng là được.

Sau đó lại hỏi một chút ý kiến của Hứa Hạc với Vương Tu, hôn lễ cử hành ở bên này hay bên kia, Hứa Hạc tất nhiên nói là ở bên này.

Ở bên này đã nói lên cậu là công, ở Vương Tu bên kia thì cậu là ở rể, Vương Tu không ý kiến gì, cũng không thèm chú ý chi tiết nhỏ này, có thể kết hôn với Hứa Hạc đã rất tốt rồi, quản những cái đó làm gì?

Kết hôn là chuyện, hơn nữa rất phiền toái, phải chụp ảnh, mời thân thích, chọn khách sạn, Hứa Hạc lười, trừ chụp ảnh thì những chuyện khác đều giao cho Vương Tu.

Vương Tu biết thân thích của cậu, đưa thiệp mời từng người, bên hắn ngược lại rất ít, trừ ba hắn với mấy anh em cũng không thân lắm thì cơ bản không có người, đều là bạn bè của ba hắn.

Kết hôn hai bên phải bày tiệc rượu, bày bên này rồi bày bên kia.

Ăn Tết là lúc đông người nhất, hôn lễ cũng quyết định trong Tết, Hứa Hạc cho mình nghỉ một tháng, ở bên cạnh Vương Tu, kết hôn.

Mười bốn tháng hai, đúng Lễ Tình Nhân, trên đường đông đúc, Vương Tu cũng sợ đêm dài lắm mộng, không bày vẽ gì, trực tiếp đến khách sạn, cũng không cần Hứa Hạc đi đón, tự mình lái xe tới khách sạn.

Chú rể này thật gấp gáp.

Vương Tu thật sự rất gấp, vội vã hoàn thành hôn lễ rườm rà, vội vã tiễn khách, vội vã động phòng, vội vã mang Hứa Hạc gạo nấu thành cơm.

Hứa Hạc không biết gì, nghiêm túc dựa theo trình tự, những thứ người khác có đều cho Vương Tu, làm Vương Tu vội muốn ch.ết, cả ngày đều nuốt nước miếng, lúc nào cũng muốn lột sạch Hứa Hạc đang nghiêm túc phát biểu, kính rượu, tiếp khách đùa giỡn nói chuyện phiếm.

Hứa Hạc kính rượu xong một vòng lại đi kính cha mẹ cùng Vương Hưng Hoài, Vương Hưng Hoài tới một mình, sắc mặt rất xấu nhưng vẫn nể tình, uống trà mà cậu kính, toàn bộ quá trình không nói một câu.

Nhưng Vương Tu bởi vì ông chịu tới, chịu phối hợp nên thái độ mềm mỏng rất nhiều, lúc bận còn gọi ông vài tiếng “ba”, sắc mặt Vương Hưng Hoài cuối cùng cũng không đen như vậy nữa, tiệc rượu quá nửa đã bắt đầu trò chuyện với Hứa Tâm Viễn.

Ông bà nội Hứa Hạc không biết xấu hổ, lớn tuổi như vậy vẫn khoe ân ái, kể chuyện hai người hồi trẻ khiến mọi người tức no.

Không khí lên cao, Hứa Hạc còn đang muốn tiếp đãi đám bạn, thí dụ như Trương Nam Sinh với thầy cậu, một đống người đều không nghĩ tới cậu kết hôn đầu tiên, xem như chuyện vui ngoài ý muốn.

Cậu vừa đi hai bước, Vương Tu đột nhiên giữ chặt cậu, “Hiện tại không ai chú ý tới chúng ta, chúng ta chuồn đi.”

Vai chính lớn nhất hôm nay muốn chạy?

Đúng là rất kích thích.

Hứa Hạc suy nghĩ, còn chưa đồng ý Vương Tu đã khiêng cậu lên, nhét vào trong xe dưới lầu, mang về nhà.

Lúc này mới 11 giờ, trên đường đông người, Hứa Hạc hơi ngượng ngùng, “Vương Tu Tu, càng lúc càng lớn mật, em chưa đồng ý đã khiêng chú rể đi rồi.”

Vương Tu cười ha hả.

Hai người bọn họ uống rượu, đã sớm chuẩn bị tài xế ở dưới đưa họ về nhà.

Chú rể gấp gáp khiêng một chú rể khác vội vã lên lầu, chú rể kia cảm thấy hôm nay bận việc một ngày, ít nhất phải tắm rửa trước, nhưng chú rể Vương thật sự không chờ nổi nữa, vừa vào cửa đã bắt đầu cởi quần áo cậu, ôm lấy cuồng hôn một hồi, vừa hôn vừa đi, Hứa Hạc mới phản ứng lại thì người đã bị đè ở trên giường, nhét vào trong chăn.

Một giờ sau, Hứa Hạc rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm, từ trong chăn ngoi ra, đầu ngón chân bởi run rẩy rút gân, vừa mới thò chân ra lập tức lại bị cánh tay trong chăn kéo trở về.

Lại thêm một giờ……

Hứa Hạc kiệt sức nằm trên giường, ánh mắt nhìn Vương Tu có chút hoảng, hiện tại cậu không nghĩ gì khác, chỉ có một ý niệm.

Cách xa Vương Tu ra!!!

Vì thế kiên trì muốn xuống giường, nhưng lần nào cũng bị Vương Tu bắt về.

Vương Tu giống như không biết mệt, bá đạo, dọc vọng chiếm hữu mạnh, nhất định phải nhìn mỗi một góc cơ thể cậu, từ đầu đến chân, một lần rồi lại lần nữa.

Đêm tân hôn, chú rể bị một chú rể khác lăn lộn thảm.

Sáng sớm hôm sau, chú rể Vương tỉnh trước, bị di động Hứa Hạc làm ồn, bởi vì hai người rời đi trước, dẫn tới không thể nháo động phòng, mọi người vô cùng bực bội, Vương Tu cũng mặc kệ, tắt di động, dựa trên đỉnh đầu Hứa Hạc ngắm cậu.

Hôm qua làm Hứa Hạc mệt muốn ch.ết rồi, hôm nay tiếng dộng lớn như vậy mà không có chút phản ứng nào, ngủ như ch.ết, mày nhíu lại khiến người đau lòng.

Rốt cuộc cũng gạo nấu thành cơm, trong lòng Vương Tu yên tâm hơn nhiều, tựa như tảng đá lớn treo ở ngực đột nhiên biến mất, cả người nhẹ nhàng.

Hắn lại bắt đầu táy máy, thấy Hứa Hạc quá đẹp, bắt đầu gặm Hứa Hạc, Hứa Hạc cảm giác được nhưng không tỉnh, theo bản năng ôm đầu hắn vào ngực, miệng lải nhải dỗ dành, “Ngoan, đừng sợ, em ở đây.”

Em ở đây, không đi đâu cả, dù đời trước hay đời này.

Vương Tu lập tức sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Hứa Hạc, vẫn là gương mặt tinh xảo như bạch ngọc, cái ôm không quá mạnh mẽ nhưng lại khiến người an tâm.

“Ừm.”

Anh biết, chỉ là có đôi khi tương đối nhát gan, sợ hãi, không dám tới gần, cũng không dám quá mức làm phiền em, nhưng đó là trước kia, hiện tại hai ta đã kết hôn, chuẩn bị tốt cả đời bị anh quấn lấy chưa? ( ⊙v⊙)

Hứa Hạc vẫn nhắm mắt, tựa hồ nghe thấy tiếng lòng của hắn, ‘ừm’ một tiếng nhỏ.

Chuẩn bị xong rồi, không chuẩn bị xong đã không kết hôn với anh.

【 Hoàn chính văn 】

Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc, cảm ơn các tiên nữ đã đồng hành… Vẫn còn ngoại truyện…