Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 40: Mang thù



Game này là võng du tu chân cỡ lớn tên《 Tiên giới 》, ban đầu chơi ở nhân gian, thêm một bước lên Tiên giới, cải biên từ tiểu thuyết tiên hiệp, bởi vì nội dung lấy vai chính lục đục với nhau là chủ cho nên game này không giống những game khác.

Lúc xoát phó bản sẽ được phát nhiệm vụ khác nhau, thí dụ như ‘người chơi Tiểu Yêu Yêu là muội muội thất lạc nhiều năm của bạn, hãy bảo vệ nàng.’

Tiểu Yêu Yêu là nickname của Trương Nam Sinh, nhiệm vụ của Hứa Hạc là bảo vệ hắn.

Bên cậu là như vậy, người khác hẳn là có nhiệm vụ khác, chủ tịch mới giết Hồ Lương chắc không phải do trùng hợp.

Hứa Hạc nghĩ thầm, trò chơi này muốn huynh đệ tương tàn đấy à?

Nhưng có hình thức mở hoặc không mở ra, chắc hẳn lúc tiến vào bọn họ không chú ý nên đã chọn mở ra.

Hứa Hạc dùng yêu tu, nhân vật nguyên hình là đầu bạch giao, có thể hóa yêu, chiêu thức là phun độc, vèo một cái gi.ết người.

Cậu dùng thuận tay, lính quèn chỉ một giây là ngỏm củ tỏi, đánh Boss nhỏ thì tốn sức hơn, không cẩn thận sẽ rơi máu.

Trương Nam Sinh thường thêm máu cho cậu, vừa lơ là một cái Hứa Hạc đã ch.ết.

Sau đó Trương Nam Sinh cũng ch.ết.

Hứa Hạc: “……”

Trương Nam Sinh: “……”

Hứa Hạc là do lúc đánh đại Boss bị theo dõi chưa kịp chạy.

Còn Trương Nam Sinh là bị ‘Trăng trên giấy’ gi.ết.

【 hỗ trợ một người còn không xong, cần cậu làm gì? (﹁ “﹁)】

Hứa Hạc: “……”

Trương Nam Sinh: “……”

【oan uổng quá, tôi vừa uống miếng nước Hứa Hạc đã lăn ra chết rồi.】

Vì tránh Hồ Lương nên Trương Nam Sinh cũng không bật voice, trên YY chỉ có Hứa Hạc với Hồ Lương nói chuyện, còn lại đều núp lùm vây xem.

Hứa Hạc sống lại, nói trên YY, “Không trách hắn được, do tôi không kịp chạy khỏi phạm vi công kích của boss.”

Boss lớn thường sẽ không rời lãnh địa, cho nên nó chỉ công kích trong một phạm vi, chạy khỏi vòng phạm vi này là an toàn.

“Tín hiệu bên tôi không tốt lắm.”

Nhà cậu có bốn phòng phải dùng mạng, thư phòng cậu, mẹ cậu, chị cậu với cậu, lúc mấu chốt wifi chỉ còn có hai vạch treo máy, ngày thường xem video đều phải ba vạch mới load được, duy trì được tốc độ này đã là không tồi.

Trương Nam Sinh cũng định sống lại, vừa chuẩn bị nhấn xuống, Vương Tu đột nhiên gửi tin nhắn.

【 cậu cứ ch.ết đi, tôi muốn đánh riêng với Hứa Hạc. 】

Quỳ xuống hát chinh phục:【……】

Hồ Lương bên kia thì không cần lo lắng, số lần hắn chết quá nhiều, bị nhốt vào địa lao ít nhất bốn giờ, nhàn rỗi đau trứng nói chuyện phiếm với Hứa Hạc.

“Đồ đệ a, bốn giờ, anh đây không chịu được nữa rồi, đi ra ngoài ăn khuya đây, các cậu cứ chơi đi.”

Cái hố đen này lúc nào cũng khoác lác mình lợi hại bao nhiêu, kết quả lần nào cũng ch.ết đầu tiên.

Vừa nãy còn ở trong nhóm không biết xấu hổ thét to muốn kéo Hứa Hạc, kết quả quay đầu ch.ết trước, đã vậy còn thích dẫn quái, toàn tự tìm đường ch.ết.

Hố không chịu được.

Hứa Hạc phát hiện bên kia đã lâu không phát ra tiếng, lên YY phát hiện hắn đã thoát ra, Trương Nam Sinh cũng đi rồi, chỉ còn lại Hứa Hạc với ông chủ mới.

Chủ tịch mới:【 còn mỗi hai chúng ta, tôi mang cậu đi. 】

Hắn không chờ Hứa Hạc trả lời đã mang Hứa Hạc đi gi.ết quái, đợi đánh gần hết máu thì để Hứa Hạc chém một đao cuối cùng gi.ết quái.

Nhưng hai người chơi game không nói lời nào cũng rất xấu hổ, Hứa Hạc dẫn đầu mở miệng, “Chủ tịch là nam hay nữ?”

Vương Tu bên kia trong lòng lộp bộp một tiếng, lại nghĩ cách cái màn hình, hơn nữa trước kia Hứa Hạc đã hiểu lầm nên thấy yên lòng hơn.

Chủ tịch mới:【 tôi là nữ. 】

Hứa Hạc: “Sao cô không nói lời nào?”

Chủ tịch mới:【 cổ họng không thoải mái. 】

“Chắc là giả rồi.” Hứa Hạc chất vấn, “Không dám mở voice nghĩa là chột dạ.”

Vương Tu dừng động tác.

Phiền toái đây.

Không mở thì lòi, mở cũng lòi.

Thật may đã sớm có chuẩn bị.

Hắn từ folder máy tính kéo ra một công cụ biến âm, trước tiên chỉnh cho mất độ khàn giọng nam.

Sau đó nói thử một chút, nghe giống giọng nữ mới mở YY nói một câu, “Có nghe rõ không?”

???

“Thật sự là nữ?” Hứa Hạc vuốt cằm trầm ngâm, “Nhưng giọng không đúng lắm, tôi đã nghe qua giọng của bà chủ rồi, mềm mại hơn nhiều.”

Vương Tu: “……”

“Có thể do lúc làm việc với bình thường không giống nhau.” Bây giờ hắn còn chưa tan tầm, bớt thời giờ bồi Hứa Hạc chơi game.

“Không tin.”

Vương Tu khẽ nhíu mày, “Cậu muốn như thế nào mới tin?”

Hứa Hạc đang chờ những lời này, “Cô làm nũng một chút tôi nghe xem.”

Vương Tu: “……”

“Kêu tiểu ca ca đi.”

Vương Tu: “……”

“Nhanh lên nhanh lên.” Hứa Hạc thúc giục hắn.

Bên kia trong nháy mắt an tĩnh lại, giống như bị ngắt tín hiệu, Hứa Hạc đợi hơn nửa phút, “Không gọi thì tôi offline đây.”

Vương Tu căng thẳng, buột miệng thốt ra ba chữ, “Tiểu ca ca ~”

Thanh âm kia mềm mại, nhu nhu, còn cố ý nũng nịu, vi diệu không nên lời.

Phốc!

Hứa Hạc muốn cười nhưng vẫn nghẹn không cười ra tiếng, “Nói cái gì vậy? Không nghe rõ.”

Vương Tu: “……”

“Kêu lại một tiếng, bây giờ tôi nhất định nghe rõ.” Hứa Hạc cố ý đùa giỡn hắn, “Cô xấu hổ cái gì, đã là bà chủ lớn rồi, thế này về sau làm sao bàn việc làm ăn với người ta?”

“Coi như tôi làm việc tốt, giúp cô rèn luyện.” Hứa Hạc nghiêm túc nghĩ, “Bây giờ kêu ‘ tiểu ca ca thật soái’, nhớ rõ phải điệu một chút.”

Vương Tu: “……”

Lại đợi hơn nửa phút, Hứa Hạc gõ bàn, “Không kêu tôi thật sự offline đấy.”

Bên kia nhanh chóng đáp lại, “Chờ tôi chuẩn bị một chút.”

Hứa Hạc hiểu rõ, “Vậy cô nhanh lên, 12 giờ, tôi sắp không chịu được rồi.”

Ngày thường không tăng ca 6 giờ tan tầm, phát trực tiếp thêm mấy tiếng, tăng ca thì 10 giờ tan tầm, chỉ phát trực tiếp một giờ, hầu như hơn mười một giờ sẽ ngủ, hôm nay quá thời gian rồi.

Lại đợi trong chốc lát, bên kia rốt cuộc vang lên thanh âm nhỏ như muỗi kêu, “Tiểu ca ca thật soái nha ~”

“Phốc!” Hứa Hạc rốt cuộc không kìm được cười phun, “Thật ngoan.”

Mặt Vương Tu hơi đỏ lên, không biết do Hứa Hạc khen hay là xấu hổ.

Hứa Hạc ngáp một cái, “Thật sự không chịu nổi nữa, tôi đi ngủ đây, cô cũng đi ngủ sớm một chút.”

“Vâng.” Vương Tu ấn chặt tai nghe, chỉ sợ bỏ lỡ cái gì, “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Hứa Hạc cũng nói ngủ ngon.

Thanh âm của cậu dễ nghe, trải qua máy tính xử lý trở nên từ tính dị thường, nghe một chút cảm giác lỗ tai muốn mang thai.

. (〃 v〃).

Hứa Hạc đóng game với YY nhưng cũng không thật sự đi ngủ mà quay sang chat riêng với Trương Nam Sinh.

Học tập thật tốt, mỗi ngày hướng về phía trước:【 tôi cảm thấy đây là thời điểm cần biết chân tướng, nói đi. 】

Quỳ xuống hát chinh phục:【??? Sao đột nhiên vậy? 】

Hắn là cú đêm, ban ngày ngủ, ban đêm thức, không đến một hai giờ thì không ngủ, cho nên vừa nhắn liền trả lời ngay.

Học tập thật tốt, mỗi ngày hướng về phía trước:【 đột nhiên muốn biết. 】

Trương Nam Sinh không hiểu được ý cậu,【 kỳ thật không có chân tướng gì, chính là Vương Tu. 】

Học tập thật tốt, mỗi ngày hướng về phía trước:【 và? 】

Quỳ xuống hát chinh phục:【 và cái gì? 】

Hứa Hạc nhướng mày,【 Nam Sinh này, có biết vì sao lúc nhỏ tôi đột nhiên chuyển trường không? 】

Quỳ xuống hát chinh phục:【 vì sao? 】

Hai người khi còn nhỏ là hàng xóm, nhưng mà một tên như khỉ con, một người thành thật ở nhà học đàn violon.

Trên Trương Nam Sinh có mấy anh trai, lại hiểu chuyện hơn hắn, xuất sắc hơn hắn, vì thế hắn hoàn toàn bung lụa ăn chơi.

Nhà Hứa Hạc chỉ có một con trai, lúc Trương Ngọc Quỳnh sinh cậu ra xuất huyết nhiều khiến ba cậu sợ hãi ngay lập tức đi buộc ga-rô, về sau không thể có con nữa, cho nên Hứa Hạc chính là đứa cuối cùng cũng là người thừa kế tương lai.

Người khác ba bốn tuổi vỡ lòng, lúc Hứa Hạc vẫn là bánh bao nhỏ, ba cậu đã cố ý bồi dưỡng, cho cậu nghe một ít tác phẩm âm nhạc cổ điển, phân rõ các loại hàng xa xỉ, phân biệt bộ mặt giả tạo giữa người với người.

Có những người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thời trẻ trải qua nghèo khổ nên dù trở thành kẻ có tiền cũng đặc biệt tiết kiệm, nếu nhìn không rõ sẽ có thể vô tình đắc tội người đó.

Ba cậu thường nói không nên xem thường kẻ nào, nếu không cần thiết thì không nên cố ý đắc tội với ai, cho dù chỉ là một nhân vật nho nhỏ cũng không được.

Bởi vì không xác định được ngày nào đó hắn có thể đột nhiên thăng chức hay không, hoặc là loại chuyện máu chó như hào môn nhận thân chẳng hạn.

Mỗi một câu ba nói cậu đều nghiêm túc nhớ kỹ, nếu làm sai ba cũng sẽ không đánh mắng cậu, nhưng nếu làm đúng lại có khen thưởng.

Thí dụ như một món đồ chơi, một thứ yêu thích, một buổi chiều nghỉ ngơi.

Lần đầu tiên Trương Nam Sinh thấy cậu là lúc Hứa Hạc mới bốn, năm tuổi, vóc dáng nho nhỏ mặc tây trang, trên vai ôm một chiếc violon đặt làm riêng.

Cậu quá nhỏ, nhưng đàn quá lớn.

Thầy giáo chỉ huy ở phía trước, Hứa Hạc khép hờ mắt, đắm chìm trong âm nhạc, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu tới, gió nhẹ thổi bay tóc mái giữa trán cậu, mặt nhỏ môi hồng răng trắng giống như búp bê sứ.

Trương Nam Sinh cùng một đám các bạn nhỏ ở ngoài cửa sổ nhìn lén, thi thoảng lộ ra mấy cái đầu, Hứa Hạc cong môi cười.

Thầy giáo hỏi có phải là bạn cậu không?

Hứa Hạc lắc đầu nói không phải.

Khi đó Trương Nam Sinh còn nhỏ, không biết vì sao mình muốn nhìn lén người khác, sau đó suy nghĩ cẩn thận có lẽ bởi vì hâm mộ.

Số lần nhìn lén nhiều, Hứa Hạc ngẫu nhiên cũng sẽ đi tới mở cửa sổ, giống như không biết hắn nhìn lén, nhưng vậy lại càng tiện cho hắn nhìn, cách rất xa vẫn có thể nhìn thấy.

Sau này Trương Nam Sinh cùng đám bạn chơi đùa bên dòng suối, suối rất nông nhưng rất dài, bởi vì thời gian lâu, phía dưới tích một lớp bùn dày.

Ngày thường thoạt nhìn nước trong có thể thấy đáy, nhưng chỉ cần có người xuống nước, lớp bùn sẽ bay lên làm đục nước.

Hắn cùng đám bạn thích nhất là khuấy đục nước, nắm bùn từ phía dưới ném loạn.

Đúng lúc Hứa Hạc mỗi lần tan học đều đi con đường này, tài xế thấy thế lắc đầu nói hiện tại trẻ con thật là nghịch, làm cho suối đang trong thành đục.

Hứa Hạc thăm dò nhìn thoáng qua, bảo hắn dừng xe muốn đi xuống nhìn xem.

Tài xế không cự tuyệt được, chỉ có thể đi theo sau cậu, tránh cho xuất hiện ngoài ý muốn.

Trương Nam Sinh vừa mới túm một nắm bùn, định ném vào mông một tên nhóc, ai biết tên nhóc kia nghiêng đầu trốn, nước bùn ‘bang’ một tiếng trúng vào Hứa Hạc.

Khuôn mặt trắng như sứ của Hứa Hạc nháy mắt đen một nửa, nước bùn chảy từ cằm xuống tây trang.

Hứa Hạc: “……”

Tài xế hoảng sợ, “Thiếu gia……”

Hứa Hạc nắm chặt tay, “Cháu biết, cháu sẽ không khóc……”

Năm phút sau……

Hứa Hạc ngồi ở trong xe, vẻ mặt ủy khuất.

Tài xế cầm khăn giấy lau mặt cho cậu, “Thiếu gia, cậu khóc sao?”

Hứa Hạc tay nhỏ một bên dụi mắt, một bên biện giải, “Cháu không có khóc, cháu thật sự không khóc, chú đừng nói với ba cháu, ô ô……”

Tài xế: “……”

Học tập thật tốt, mỗi ngày hướng về phía trước:【 bởi vì cậu ném bùn lên mặt tôi làm tôi khóc, đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ. 】

Quỳ xuống hát chinh phục:【……】