Qúy Sanh có chút bất lực, nhìn tay cô nói: “Quên là hôm nay cần thay thuốc sao?”
Lạc Thiển trong đầu đột nhiên dừng lại, ôi chao, mấy ngày này suy nghĩ chuyện Đồng Mộc Ca và Quý Sanh nên quên việc thay thuốc đằng sau rồi, không ngờ rằng Quý Sanh nhớ giúp cô.
Quý Sanh nói: “Đi thôi, Phương Tử Chu đã qua đó đợi chung ta rồi”.
Lạc Thiển bên cạnh anh líu rít như con chim sẻ nhỏ vậy, hỏi nhà anh ở đâu lại hỏi anh thích cái gì.
Quý Sanh giữ chặt đầu cô để cô ngoan ngoan đi đường thẳng, vẫn nhẫn nại trả lời câu hỏi của cô: “Lần sau tôi và họ cùng nhau đến chổ cô chơi”.
Trong lòng Lạc Thiển rất vui, cảm thấy tay bị thương thật sự không uổng công, nhưng mà sau này đừng xảy ra việc này nữa, đến nghĩ cô cũng lạnh sống lưng.
Sau đó họ cùng nhau ăn cơm, Quý Sanh đích thân thay thuốc cho cô, lúc cô về bàn tay đã băng bó giống xác ướp vậy.
Hoàng Nguyệt Nguyệt nhìn tay cô cười khánh khách không ngừng: “Hahaha, cậu đây là đi mua băng vải làm bao tay sao?”
“Hứ, cậu không hiểu”, Đây là Quý Sanh tự tay băng bó cho cậu ấy, mặc dù là báo cáo, nhưng cô cảm thấy Quý Sanh đã cố gắng hết sức rồi.
Mấy ngày tiếp theo, Quý Sanh họ đều cùng đón cô tan học, dẫn cô đi ra ngoài ăn, Quý Sanh bản thân nhác mang cặp cũng mang giúp cô, từ từ, lời vu khống họ liên quan trong trường càng ngày càng nhiều, hơn nữa càng ngày càng vô lý.
Họ buổi tối hỏi Lạc Thiển ra ngoài đi chơi không, Lạc Thiển cười nói: “Cần hay không đừng để cô đi hỏi wei chat của người khác là được”.
Quý Sanh nghe được việc này, biểu cảm cứng đờ, nhìn nghiêng mặt Lạc Thiển nói: “Xin lỗi”.
Lạc Thiển nghe được anh xin lỗi, ban đầu sửng sốt, sau đó cười nói: “Không có gì, tôi tha thứ cho câu, lần sau không được như vậy nữa!”.
Quý Sanh cười như được cứu trợ, gật đầu: “Lần sau không như vậy”.
Phương Tử Chu nhìn Diệp Thanh nói nhỏ: “Vẫn là Tiểu Lạc Thiển nhẫn nại, Quý Sanh đã cười rồi”.
“Hứ, tôi xem cậu cũng có bản lĩnh”. Diệp Thanh dùng tay biểu thị tốt.
Phương Tử Chu được khen cảm thấy ngại ngùng.
Đợi mấy người đi gần tường, Lạc Thiển ngẩng đầu lên, trên mặt không thể kìm lại nói: “Tôi nghĩ các cậu có thể đưa tôi ra ngoài, kết quả vẫn là không đi đường bình thường!” Phương Tử Chu đã quên với việc trèo tường, từng bước một, nhìn Lạc Thiển vẫy tay: “Lên đi! Chúng tôi đưa cậu lên”.
Lạc Thiển nhìn lưng cậu ấy do dự nói: “Không tốt”. Cô cảm thấy bản thân có chút nặng.