Chớp mắt Quý Sanh đã đứng trên tường nhìn xuống họ rồi, Diệp Thanh đi đến trước vỗ cánh tay của Lạc Thiển nói: “Không sao, chúng tôi lực rất lớn, hơn nữa, đến cô gái không thể giữ, vẫn tính là đàn ông sao”.
“Đúng vậy, đừng coi thường chú này! Mau lên!” Phương Tử Chu giục.
“Hahaha, được rồi”. Lạc Thiển mới yên tâm trèo lên lưng cậu ấy, Phương Tử Chu trực tiếp nâng cô lên, động tác quá đột ngột khiến Lạc Thiển tim đập nhanh, Diệp Thanh nhanh tay lẹ mắt đỡ cô.
Quý Sanh trên tường nhìn họ, chú ý Lạc Thiển cúi đầu, mượn ánh trăng, Quý Sanh nhìn rõ động tác của họ, Phương Tử Chu liều lĩnh lại đặt tay lên mông con gái người ta, trong lòng mắng cậu ta vài câu lập tức kéo Lạc Thiển lên.
Lạc Thiển cảm thấy thật sự xấu hổ, khuôn mặt nhanh đen xì rồi, vẫn may có Quý Sanh nhanh chóng kéo cô lên, không thì cô cắn rách môi bản thân rồi.
Cô trong lòng an ủi bản thân không sao, người ta không phải cố ý, tình hình này chỉ là bất đắc dĩ!
Quý Sanh nhảy xuống trước, đứng dưới mở hai vai rộng nói Lạc Thiển: “Xuống đây, tôi đỡ cậu”.
Lúc này, trăng lạnh vừa lúc treo trên đầu Lạc Thiển, ánh trắng bạc rắc trải trên người cô gái hóa ra thật dịu dàng như vậy, vầng trăng không tự biết độ sáng của mình, và cô gái cũng không biết sự yên tĩnh của mình.
Lạc Thiển trên cao nhìn xuống thiếu niên ở dưới, đột nhiên nhớ lại những việc trước đây, lúc đó cô và Quý Sanh ở nơi không có chổ tắm rửa, chỉ có phòng tắm ở bên ngoài, Lạc Thiển mỗi lần đi tắm, lúc sắp xong Quý Sanh sẽ đợi đưa thảm len đến đón cô.
Anh mỗi lần đều đứng ở cửa mở thảm lên nói với Lạc Thiển: “Đến đây”.
Lạc Thiển chạy nhanh vào trong lòng anh, Quý Sanh rất nhanh dùng thảm len ôm cô lại, để cô ngồi trong lòng, anh đẩy xe lăn vào trong nhà.
Lạc Thiển lúc đó bệnh đã nguy kịch, bệnh dày vò trở nên gầy gò, cơ bản trong lượng không mấy, cho dù là chân không tốt như Quý Sanh cũng nhẹ nhàng nâng cô lên ôm vào trong lòng.
Sau đó có rất nhiều thời khắc, chiếc xe lăn vốn dĩ không mới ngược chịu được trọng lương cơ thể của hai bệnh nhân.
Quý Sanh phát hiện sau khi ôm Lạc Thiển xuống biểu cảm cô trầm mặc, có lẽ nào do vừa rồi tên ngốc Phương Tử Chu sờ mông vì vậy không vui?
Lạc Thiển định thần phát hiện Quý Sanh đang nhìn minh, hơn nữa bị bản thân bắt gặp, lập tức cười hỏi: “Cậu nhìn cái gì?”
Quý Sanh lại có cảm giác để bắt ai đó đang hành động ngại ngùng, nói không tự nhiên: “Không có gì, nhanh đi thôi”.
Lạc Thiển trong lòng cười, không cần nói nhiều đi theo anh.
Bốn người thiếu niên hướng về phía trước, bị ánh trắng kéo dài bóng liên quan chặt chẽ, tim dường như lại gần nhau.