Đợi đến khi Hề Nam cuối cùng cũng cầm máu được, sếp Trì quỷ quyệt trong lòng lại không định buông tha cậu: "Em biết cái gì rồi hả? Bạn nhỏ Hề Nam?"
"Em..." Hề Nam không biết trả lời câu hỏi này thế nào, cậu cảm thấy Trì Ngôn cố tình hỏi cậu, rõ ràng... rõ ràng Trì Ngôn chắc chắn biết cậu đang nghĩ gì.
Từ khi thích Trì Ngôn, cậu đã đọc một vài... tiểu thuyết đam mỹ, thấy các nhân vật chính yêu đương ngọt ngào, cậu cảm thấy rất ghen tị, thỉnh thoảng cũng không nhịn được mà tưởng tượng những tình tiết đó xảy ra với mình và Trì Ngôn.
Nếu là mình và Trì Ngôn thì sẽ thế nào nhỉ? Tưởng tượng cảnh mình và người mình thích ở bên nhau, chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ khiến Hề Nam cảm thấy hạnh phúc rồi.
Chỉ là đôi khi, hình như cậu tưởng tượng hơi quá đà, việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau chính là chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Những gì dám làm hay không dám làm, Hề Nam đều có thể thực hiện trong mơ: Trì Ngôn bị cậu thế này thế kia... thế kia thế này... Trong mơ cái gì cũng có.
Cho đến vừa nãy, Trì Ngôn nói với cậu rằng hai người không thể tiến triển quá nhanh, hiện tại chỉ nên dừng lại ở giai đoạn hôn hít, ôm ấp đã khiến Hề Nam suýt khóc đến sáng. Những chuyện đã xảy ra trong mơ của cậu, Hề Nam chưa từng nghĩ đến.
Hề Nam xấu hổ, cậu ngây ngốc vùi mặt vào ngực Trì Ngôn, mãi đến khi hoàn hồn lại mới nhận ra hành động của mình lúc này là đang chiếm tiện nghi của Trì Ngôn.
Nhưng cũng không tính là chiếm tiện nghi nhỉ? Dù sao Trì Ngôn cũng là bạn trai của cậu rồi...
Da Trì Ngôn trắng thật, lại còn rất mềm mại...
Không đúng, không nên nghĩ đến chuyện này, Trì Ngôn vẫn đang hỏi cậu, cậu vẫn chưa nghĩ ra cách trả lời.
... Cả người Trì Ngôn cũng mềm mại...
Nói thẳng ra có phải quá phóng túng không? Trì Ngôn có nghĩ cậu là người không đứng đắn, suốt ngày nghĩ đến những chuyện lung tung không?
Trì Ngôn, đẹp trai, muốn sờ, còn muốn...
Không ổn rồi! Hề Nam! Sao mày lại phóng đãng thế này! Hề Nam tự trách mình trong lòng, nhưng ngoài mặt lại kích động, nước mắt cứ thế rơi xuống.
"Anh thấy em lại biết rồi đấy." Trì Ngôn cười lớn, anh không biết trong vòng nửa phút ngắn ngủi, trong lòng Hề Nam đã nghĩ đến bao nhiêu thứ, nhưng anh biết Hề Nam như thế này thật dễ bắt nạt.
"Em không có..." Cậu có, nhưng bây giờ cậu là đứa trẻ hư đang nói dối.
Hề Nam rất tủi thân, lại rất chột dạ.
Mặc dù miệng nói "giữ khoảng cách", "tiến triển chậm lại", nhưng sếp Trì, người lần đầu tiên yêu đương đã gặp được người yêu có vẻ ngoài ngây thơ, đáng yêu như vậy, hoàn toàn không thể kìm nén được mong muốn bắt nạt cậu.
Anh lau nước mắt cho Hề Nam một cách qua loa, kéo cậu lại ôm lấy mình. Chiều cao 1m85 của Trì Ngôn đã được coi là hình mẫu soái ca, nhưng Hề Nam còn cao hơn anh một chút, Trì Ngôn chỉ có thể hơi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cậu.
Ánh mắt Hề Nam nhìn anh thật chân thành và nồng nhiệt, rõ ràng là bạn trai nhỏ của anh đang muốn hôn mà. Sếp Trì tự cho là mình đã đoán được suy nghĩ của bạn trai nhỏ, nói làm là làm, chủ động tiến lên trao cho bạn trai nhỏ một nụ hôn nồng cháy.
Có lẽ lần này đã quen hơn một chút, nước mắt của Hề Nam đã ngừng rơi, cậu không còn là Hề Nam động một tí là khóc khi hôn nữa.
... Chủ yếu là vì cảm thấy quá mất mặt, quá kỳ lạ. Hề Nam nghĩ, cậu nhất định phải cố gắng kìm nén, bình tĩnh lại, hít thở sâu. Tập trung hôn Trì Ngôn, sẽ không còn thời gian để rơi nước mắt nữa.
Mỗi cái chạm, mỗi hơi thở của Trì Ngôn đều khiến tim cậu đập nhanh hơn, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ khiến cậu cảm thấy lý trí dần biến mất.
Ánh mắt hai người gặp lại nhau sau nụ hôn, trong mắt Hề Nam dường như có chút ý cười, cảm xúc của cậu trước mặt Trì Ngôn dường như ngày càng thẳng thắn hơn.
Trì Ngôn rất hài lòng, anh còn muốn đè Hề Nam xuống giường mà hôn. Bị đè xuống hôn cũng được, Trì Ngôn lại bổ sung trong lòng.
-- Em/Anh ấy đang quyến rũ mình. Đây là kết luận mà cả hai cùng nghĩ đến sau khi nhìn nhau.
Thế là Hề cún con lại mạnh dạn tiến tới, đòi Ngôn Ngôn của cậu một nụ hôn.
Hôn lên trán.
Vui quá đi.
Nói về quyến rũ, sếp Trì chưa bao giờ thua. Bây giờ Hề Nam đang ở trong vòng tay anh, anh luôn không nhịn được mà muốn hôn hít, sờ mó Hề Nam.
Đương nhiên Hề Nam cũng có thể hôn hít, sờ mó anh, anh hoàn toàn không ngại.
Hơn nữa, Hề Nam, chàng sinh viên đại học ngây thơ, đơn thuần này, bây giờ dù đang ôm anh trong lòng cũng ngoan ngoãn như học sinh cấp hai đang yêu đương vậy... dùng vẻ ngoan ngoãn này để quyến rũ anh.
Xem ra là một người đàn ông có đẳng cấp rất cao, sếp Trì không đỡ nổi.
Nhìn Hề Nam đỏ mặt, xấu hổ, lại dường như vui vẻ, thỏa mãn vì đã hôn được anh, Trì Ngôn với bản tính tinh quái lại không nhịn được mà "làm quá" hơn một chút.
Anh nhìn Hề Nam đang ôm mình, cọ cọ trong lòng, nhưng lại không dám tiến thêm bước nào, liền nắm lấy tay Hề Nam, dẫn cậu về phòng ngủ, chuyển địa điểm tác chiến về giường.
Hề Nam rất nghe lời, ngoan ngoãn đưa tay cho anh, sau đó không nhịn được mà nắm tay Trì Ngôn đung đưa qua lại.
Đúng là học sinh tiểu học nắm tay nhau đi dã ngoại mà.
Trì Ngôn, người đã không còn là học sinh tiểu học nữa, vòng tay ôm eo Hề Nam, Hề Nam không nhịn được mà run lên. Trì Ngôn sờ soạng cậu vài cái rồi để cậu đè lên người mình, nhìn chênh lệch chiều cao giữa hai người biến mất, anh hài lòng nhắm mắt lại, nói với Hề Nam: "Hôn anh đi."
Xem nào, anh cũng sẽ ngoan ngoãn đòi hôn, nhắm mắt chờ được hôn.
Bé Nam lại hôn bé Ngôn, bé Nam vui chết đi được.
Hề Nam vô sư tự thông, sau khi hôn môi Trì Ngôn xong lại muốn hôn mắt anh, chạm nhẹ một cái rồi rời đi. Cậu hôn lên má và khóe môi Trì Ngôn, định chuyển xuống phía dưới thì Trì Ngôn mở mắt ra nhìn cậu.
... Cậu luôn cảm thấy ánh mắt của Trì Ngôn có chút gì đó khó tả, không giống với Trì Ngôn dịu dàng thường ngày, cũng không giống với Trì Ngôn hơi tinh quái, hay bắt nạt cậu, đại khái là...
... Có chút "dục vọng", hay nói cách khác, cực kỳ quyến rũ.
Hề Nam bị Trì Ngôn như vậy mê hoặc.
"Ưm..." Âm thanh Trì Ngôn phát ra càng giống như tiếng thở, trùng khớp với những âm thanh Hề Nam từng nghe thấy trong mơ.
Vừa như vì thích, vừa như vì thúc giục, Trì Ngôn không có ý định kìm nén giọng nói của mình, anh thấy Hề Nam lại đỏ mặt, không nhịn được mà chọc eo cậu: "Tiếp tục đi."
"..." Hề Nam là một cỗ máy hôn lạnh lùng, vô tình, cậu sẽ nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh mà Trì Ngôn ban xuống.
Cậu rất muốn tiếp tục, cậu cũng muốn học theo những gì người khác viết, cái gì mà "đánh dấu dâu tây", để lại dấu vết gì đó trên người Trì Ngôn. Nhưng cậu cũng biết, những "dấu dâu tây" đó chỉ là do cắn quá mạnh mà "hôn đến chảy máu" thôi, thực ra không tốt cho cơ thể.
Hề Nam không muốn vì cái gọi là dấu hiệu chiếm hữu mà làm tổn thương cơ thể Trì Ngôn, dù chỉ là một chút xíu, cậu cũng không nỡ.
Cậu chỉ có thể lặng lẽ hôn hết lần này đến lần khác, để lại dấu vết của mình ở khắp mọi nơi... Của tôi, chỗ này cũng là của tôi, từng tấc da thịt trên người Trì Ngôn đều là của tôi.
Cậu đang đánh dấu Trì Ngôn bằng một dấu ấn vô hình.
Hay nói cách khác, là dấu ấn chỉ có cậu và Trì Ngôn mới biết.
Sau khi để lại "dấu vết" trên xương quai xanh của Trì Ngôn, Hề Nam cảm thấy vô cùng thỏa mãn, nắm lấy tay Trì Ngôn, hôn lên mu bàn tay anh một cái.
Nghiêm túc thực hiện một nụ hôn tay không được chuẩn lắm, Hề Nam thầm nghĩ, cảm ơn bạn trai đã cho em hôn anh, cảm ơn bạn trai đã khoản đãi em.
Bạn trai thật dễ hôn.
Bạn trai dễ hôn cũng bị hôn đến choáng váng, Trì Ngôn phát hiện Hề Nam khiến anh không nói nên lời, rõ ràng ngây thơ đến mức khó tin, nhưng làm gì cũng khiến anh cảm thấy "rất biết cách".
Có lẽ là vì tình cảm "thích" của Hề Nam thể hiện quá rõ ràng, dù cậu làm gì cũng khiến Trì Ngôn cảm nhận được rằng người này đang rất vui vì được chạm vào mình.
Điều khó tin là, anh cũng sẽ cảm thấy vui vẻ vì sự vui vẻ của Hề Nam, đây chính là sức mạnh kỳ diệu của tình yêu sao?
Anh cũng đang đáp lại tình cảm của Hề Nam, có lẽ biểu hiện rõ ràng nhất bây giờ chính là bắt đầu từ cơ thể.
Hai người lại ôm nhau hôn mãi không thôi.
Lần đầu tiên Trì Ngôn biết mình cũng là người có nhu cầu về mặt đó, trước đây anh chưa từng nghĩ đến chuyện đó, chỉ là giải quyết theo nhu cầu sinh lý mà thôi.
Còn bây giờ...
Anh nghĩ đến sự ngây thơ của Hề Nam, không biết cậu có thể chấp nhận đến mức nào nhỉ? Tuy đã nói là phải tiến triển chậm lại, nhưng trên thực tế, một khi đã yêu nhau, người trưởng thành luôn không nhịn được mà nảy sinh tia lửa.
Nghĩ vậy, Trì Ngôn cũng bắt đầu hành động.
... Hề Nam không khóc, cậu chỉ cảm thấy mình sắp chảy máu mũi tiếp rồi.
Cậu dùng tay kia sờ sờ mũi mình, may quá, không có phản ứng gì, may quá, cậu hoàn toàn chịu được, may quá, cậu... cậu lại nói dối rồi, thực ra cậu hoàn toàn không chịu được.
Chuyện này không tốt cho sức khỏe, nhưng lần sau cậu vẫn muốn.
Trì Ngôn thấy ánh mắt của bạn trai nhỏ dường như càng thêm sâu thẳm, tai cậu cũng đỏ bừng lên, nhưng lại không có phản ứng quá khích nào, không khỏi nhướn mày, hóa ra khả năng chịu đựng của Hề Nam cũng khá cao.
Vậy có phải là có thể tiếp xúc gần gũi hơn rồi không?
Nghĩ vậy, Trì Ngôn cử động một chút, cả người Hề Nam lại cứng đờ.
Trì Ngôn thừa thắng xông lên, thực ra bề ngoài anh có vẻ rất thành thạo, nhưng thực chất vẫn hơi xấu hổ, tuy chỉ là trong lòng.
Hành động này không cần kể chi tiết nữa.
Rất tốt, anh rất hài lòng với thân hình của Hề Nam, hài lòng ở mọi mặt.
Đúng lúc Trì Ngôn còn muốn tinh quái "làm quá" hơn nữa, thì biểu cảm của Hề Nam cuối cùng cũng từ kinh ngạc, không ngờ tới, sao lại thế này, quá đột ngột, quá hạnh phúc, quá... quá mức không nói nên lời chuyển thành "em không chịu nổi nữa".
Máu mũi không vắng mặt, chỉ là đến muộn, nước mắt cũng vậy.
Hề Nam cảm thấy hôm nay mình chảy nước và chảy máu... và chảy nước thật sự quá nhiều. Là kiểu... cậu không biết diễn tả thế nào, bị... bị Trì Ngôn chạm vào, làm những chuyện đó với cậu. Thật sự là...
Quá... quá... quá...
Trong lòng Hề Nam đại khái chỉ còn lại một suy nghĩ: