Băng Lãnh Vương Phi

Chương 35: Nàng ấy đâu?



- Cái này...quen quá...

- A... Chẳng phải là cái hộp Tinh Tinh lấy được từ chỗ Vương Nhược Linh sao??? 

"Cạch ...cạch...cạch..."

- Nó bị làm sao vậy?

Cô chậm rãi nhìn xuống, không hề có cái gì ràng buộc nó, cắn răng để tay lên nắp hộp mở nó ra...

- Trứng gà???

Một quả trứng trắng nõn đang nằm yên vị trong hộp, lập tức cảm thấy máu không kiềm được mà xốc lên đến tận não.

- Đồ Tinh Tinh chết dẫm này, bắt mình giành cái hộp không phải là là vì muốn ăn trứng gà chứ???

Từ chiếc hộp đột nhiên toả ra tia sáng chói mắt, bao phủ hết thảy xung quang nơi lao tù tối tăm lạnh lẽo khiến cô không khỏi che kín mắt lại...

Ánh sáng không có dừng ở đó, toàn bộ nhà lao đều bị nó che kín, tham lam thăm thú khắp nơi đến tận cửa mới chịu dừng lại...

- Đại sư huynh...chuyện gì vậy???

- Không ổn, mau vào đó...

______

Rõ ràng là rất chói mắt, nhưng bây giờ ánh sáng kia đối với cô lại không còn một tia sát thương nào...Bên tai cô văng vẳng những tiếng "Rắc rắc".

Cô tìm đến nơi ánh sáng chói mắt nhất, nhớ đến khi lần đầu gặp Tinh Tinh cũng là một màn như vậy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra??? 

"Rắc...Rắc..."

Trên thân trứng xuất hiện từng đường nứt chạy dọc, vỏ trứng mỏng manh sớm đã chẳng còn trụ được lâu, lập tức vỡ đôi ngay sau đó...thứ bên trong có thể là ngọn nguồn của đợt sáng vừa rồi, nó quá chói mắt...

"Vút..."

Cảm nhận cho thấy vừa có một vật rất lớn vụt qua người cô, theo sau đó là tiếng kim loại khó nghe, căn phòng trong phút chốc trở lại nguyên vẹn như lúc đầu...

Dụi mắt nhìn xuống... cái hộp chỏng chơ không còn gì ngoài hai cái vỏ màu trắng trắng...

Theo phản xạ cô theo hướng đi vừa rồi chạy theo, đến khi chạy ra khỏi căn phòng cô mới giật mình nhìn lại, song sắt chẳng còn lấy cái nào nguyên vẹn...

Nhìn chất liệu này...là loại sắt đen tinh luyện, Hàn gia ba năm trước đã chế tạo ra được thứ này, khi đó ông nội cô nói đây là chất liệu thượng phẩm, có tiền cũng không mua được, đến bom nguyên tử cũng không làm cho nó có nổi một vết xước...

Nhưng nhìn lại thì, song sắt này phẩm cấp còn cao hơn cả của gia tộc cô, rốt cuộc thứ biếи ŧɦái nào phá hoại được đến mức này, sợ nếu là cô tiếp chưởng bản thân chắc đã bị đánh bay vài chục dặm, bay về đến phủ vương gia luôn...

"Ầm ầm..."

Cô khỏi chuyển hướng nhìn "mẹ ơi... đây là đống đổ nát sắt vụn gì vậy chứ?"

Cái nhà ngục đều bị đảo lộn thảm hại, dường như vật vừa rồi đi qua đã nhân tiện để lại, như vậy nếu nương theo hướng dấu vết nhất định có thể tìm thấy...

______

Trong lúc đó...

- Khả năng cảm nhận của mình không dùng được ở đây, Huyết Sát cung lại ẩn nấp bằng bí thuật...rốt cuộc phải làm sao??? 

"Cộc cộc.."

"Có người..."

- Công tử, người của chúng ta đã đến nơi rồi, chỉ đợi lệnh liền xuất phát...

- Xem ra ngươi quản giáo rất tốt đám người này, đến cũng thật nhanh...

"Giọng nói này..."

Dương Thần ngồi trên cây nhìn trời thở dài, không đánh lại còn bị cướp thủ hạ, hai bàn tay trắng chỉ vì một tên huynh đệ vô lại...

- Không rảnh đôi co với ngươi, ta còn... chút việc...

"Chủ nhân không muốn gặp hắn, tốt nhất mình cũng nên lánh đi..."

Vừa mới quay lưng lại thì đã bị một cánh tay kéo lại, mất đà mà đâm thẳng vào bức tường mềm mại rắn chắc...

- Nghe lén quả nhiên rất thú vị, chán rồi liền có thể bỏ đi...

Hơi âm ấm lượn lờ quanh tai khiến cô đứng người, ngay sau đó ý thức được cái gì đó không đúng...

- Tay...tay...

- Sao vậy?

- Tay ngươi để nhầm chỗ rồi...

Ngay lập tức khuôn mặt thư sinh lãnh trọn một quả đấm, cánh tay không an phận đã được đưa về chỗ cũ...

- Nữ nhân hung dữ...

- Đến tên kia ngươi cũng không đánh lại, căn bản không phải đối thủ của ta...

Âu Dương Thiên im lặng nãy giờ không khỏi ngạc nhiên, nói như vậy mới nghĩ đến...khí tức của nữ tử này thật sự rất quen...nhưng trong kí ức của hắn rõ ràng chưa từng gặp người này...

- Cô nương này... có phải ta đã từng gặp cô...

Cô không khỏi trợn tròn mắt... cái nợ này nhất định phải tránh, nếu không cứu được người e rằng sẽ bị người đánh cho tơi tả...

- A... bổn cô nương ngao du khắp nơi, không nơi nào không đi đến, vị này, ngươi và ta có duyên gặp mặt cũng không phải là không có khả năng...

- Đây là Huyết Sát địa, một tiểu cô nương lại đến đây du ngoạn, thân một bộ y phục đen, bịt mặt quá nửa...đây phải chăng là thói quen đi du sơn ngoạn thuỷ của cô nương.

"Tên này thật phiền ah, ta còn phải đi cứu chủ nhân làm gì có nhiều thời gian tranh luận du sơn ngoạn thuỷ với ngươi cơ chứ?"

- Ta đi đâu còn cần nói ngươi biết??? Cáo từ...

- Đứng lại... cho cô đi rồi sao???

Cô không khỏi nắm chặt hai tay, máu đánh người lại sôi đến tận não.

- Ngươi... còn... có.... việc... gì... sao???

Kết quả của tính kiềm chế bản thân không được tốt là chút hết ra lời nói, gằn từng chữ một khiến Dương Thần không khỏi rùng mình... nữ nhân hung dữ quả nhiên có thể so với hổ...

Dương Thần chán nản quay về trên cây, tiếp tục nhìn trời, ngắm nghía đám mây cho đến khi nó trôi đi mất...

Không khí bên dưới thì không được yên bình như vậy, giữa hắn và cô như có thể phóng ra tia điện giật chết người.

- Theo như ta thấy, gần đây cũng không có nơi nào đặc biệt thú vị để du ngoạn, trừ phi là...

- Ta nói rồi, chuyện của ta với ngươi không liên quan...

Tinh Tinh lúc này cần một cái bao cát, hôm qua đến hôm nay thật sự cần một lần chút hết ra, làm giảm nhiệt độ máu lên não.

Âu Dương Thiên càng nghe càng thấy ngữ khí này quen tai, nhưng rõ ràng không phải hình dáng này...người đó là...

- Tinh Tinh???

Hai mắt cô mở to, hắn vậy mà nhận ra rồi...Không được, phải giả nai đến phút cuối, chết đuối cũng phải chìm xuống một cách có nghĩa khí.

- Tinh Tinh? Là con chó hay con mèo của ngươi vậy??? Nếu không có gì vậy cáo từ...

- Ta là đang gọi ngươi...

Cô toan quanh đi vì câu nói kia mà sững lại, đã thấy cánh tay mình bị ai đó nắm chặt, kéo lại...

- Nàng ấy đâu???

______

- Nữ nhân... Vậy mà ngươi lại thoát ra được... Đáng lẽ ban đầu ngay khi bắt được ngươi nên một đao gϊếŧ chết, diệt trừ hậu hoạ.

- Nếu đã muốn gϊếŧ thì sớm hay muộn cũng vậy... không phải sao?

Hàn Băng Tâm bất động thanh sắc, lạnh nhạt nhìn một màn phía trước, một tên đại sư huynh đã không đánh lại, thêm hơn chục tên sư đệ của hắn đằng sau, e là chẳng hở ra một đường sống...

- Đại mỹ nhân như vậy, nếu là ta cũng không nỡ ra tay...

- Đúng vậy, không biết kỹ thuật trên giường thì như thế nào...

- Hahaha...

Đám người sau lưng Lăng Dật tuôn những lời lẽ thô tục khiến cô bất giác siết chặt hai tay.

Cô ngước lên nhìn trời, mây đen u ám, thi thoảng còn một đợt sét giật một cái, có lẽ sắp mưa rồi...

Khoan đã...Sấm sét??? Mưa??? 

- Mau bắt cô ta lại, nhớ kỹ, phải bắt sống, cung chủ vẫn còn cần cô ta...

- Ha...

Cô cười, nụ cười sau khi vừa nghe thấy chuyện nực cười nhất thế gian, cười vì tất cả con người trên đời này, chỉ cần là vừa nhìn thấy cô điều muốn làm liền là bốn chữ "diệt trừ hậu hoạ"...

Lăng Dật nhìn cô, cô nhìn trời, trời có lẽ đang nhìn hắn... quả là một vòng luân hồi kỳ dị...

- Ta không giúp được con nữa rồi, Lục Lam chết là do ta...ta muốn...cung chủ Huyết Sát cung chết là do con...

Lại là giọng nói đó, cô biết nó, là của người... 

Nhưng làm sao bây giờ, cô chưa bao giờ cảm thấy mệt như vậy...

Bầu trời nhỏ dần rồi chìm vào bóng tối, cô buông thõng hai tay, ba nghìn sợi tóc theo gió mà uốn lượn, càng cho cô thêm một loại phong tình, phóng khoáng phiêu dật...

- Sư huynh...nữ tử này có phải điên rồi không...

- Đúng vậy...cô ta đang làm gì...

Đột nhiên, mắt phượng mở to như muốn nhìn thấu tất cả, từng làn gió ôn hoà trở nên giữ dội, tham lam cuốn lấy cô...

Hai bàn tay trắng nõn chậm rãi mở ra, dòng linh lực mạnh mẽ không ngừng đi tới, thực lực Huyền Linh nhất cảnh đang nâng cao như vũ bão, trực tiếp tăng đến Huyền Linh cửu cảnh...

- Không thể nào, tại sao lại như vậy???

Đám người kia bàng hoàng nhìn cô, đây còn là người sao, một lúc thăng đến chín cấp bậc,người thường nói nhanh còn mất đến năm năm...

Màu mắt đen huyền bỗng chuyển sang màu máu, linh lực ngũ sắc tinh khiết cũng bị màu của sát khí che lấp, liên tục quanh vần xung quanh cô...

- Không ổn... mau đi tìm cung chủ.

Cô nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn đám người đang dời đi, khẽ nâng lên nụ cười yêu mị, đẹp nhưng chết người...

Không biết vô tình hay cố ý, tay cô khẽ phẩy một cái, có một tiếng gào thét từ phía sau khiến đám người đang định dời đi kinh hãi ngoảnh lại...

- Phượng hoàng... là phượng hoàng...

Một con phượng hoàng lửa hiện ra, ngay trên đầu cô, ánh mắt nó... giống như mắt cô lúc này, đỏ như máu... đều như muốn... gϊếŧ hết tất cả...