Băng Lãnh Vương Phi

Chương 36: Sự ngọt ngào cay đắng nhất



Lăng Dật nhìn một màn trước mắt, tự nhiên đã nhìn cô như yêu nữ tái thế, đôi mắt của đó...máu...sát khí...thực lực này...tại sao lại mạnh mẽ như vậy...

Phượng Hoàng hét lớn, hướng đám người phía sau bay đến...

Tiếng rút kiếm đồng loạt vang lên, vung vung loạn xạ trên không trung nhưng chẳng có mấy tác dụng, vốn không phải đối thủ của nó...

Hình ảnh cô hiện rõ trong mắt hắn, ngày càng gần hơn...

Cô đạp không, vụt qua sát khí nồng nặc chung quanh, tà áo phiêu miểu tung bay, đôi mắt vô hồn không có lấy một tia ý niệm, dường như không còn kiểm soát được nữa... 

"Gϊếŧ người... gϊếŧ người..."

Như có tiếng mời gọi, nó muốn nhất chìm cô, muốn cô gϊếŧ người...

Ánh mắt yêu mị màu máu cách Lăng Dật chẳng còn bao nhiêu, cô đột nhiên dừng lại, bất giác nhìn chằm chằm hắn...

______

- Này, rốt cuộc ngươi là con gì vậy???

- Ta là yêu linh, đừng có nói con gì xúc phạm như vậy chứ???

Tinh Tinh lườm Dương Thần một cái cảnh cáo, sau đó tiếp tục nhìn về hướng đi phía trước, tuy không cảm nhận được rõ ràng Huyết Sát cung đang ở địa phương nào nhưng chí ít Hắc Ám linh lực ngày càng nồng nặc, chắc chắn đi đúng đường rồi...

- Vậy sao ngươi không biến ra hình dạng nữ nhân lúc nãy, trông đỡ khó coi hơn bây giờ nhiều...

- Bình thường ta không bay thì cũng là ngồi trên vai chủ nhân, biến thành người thì không được lợi như vậy...???...

- Ngươi dám kêu ta khó coi...

"Bốp..."

Cú đấm thứ hai trong ngày...

- Đồ nữ nhân hung dữ!

- Ta là yêu...

- Đồ yêu tinh hung dữ...

- Ta là yêu linh, ngươi mới là yêu tinh, cả nhà ngươi là yêu tinh.

- ...cha ta nghe thấy sẽ đến xử ngươi đó...

- Ha ...ta mà sợ cha ngươi, cha ngươi dám đến bà đây dám xử...

- Ngươi dám...

Trong khi đó...

- Nàng phải chờ ta... Hàn Băng Tâm...

- Ngươi dám đánh cha ta ...ta liều với ngươi đó...

"..."

" Xoẹt..."

Thanh trường kiếm bóng loáng xuất hiện trước mặt hai tên nhiều chuyện phía sau khiến trong phút chốc...câm nín...

"..."

Tinh Tinh ghé sát bên cạnh.

- Tại ngươi đó...

- Tại ngươi...

- Tại ngươi mà ...

- Ta đã nói là tại ngươi...

- Ngươi muốn đánh nhau phải không...

- Ta còn sợ ngươi, tới đây...

"..." ( Thiên ca bất lực ah 😅😅😅)

"Ầm..."

"Ách..."

- Cái gì vậy?

Cả ba người nhìn về phía tiếng động khủng khiếp vừa rồi, trên không trung đột nhiên xuất hiện thêm một con phượng hoàng lửa toàn thân cháy rực...

- Tuyết Liên Phượng!

Ba chữ đầu tiên nảy lên trong đầu Tinh Tinh lúc này...

- Không thể được,  Huyền Linh nhất cảnh... Không thể dùng nó....

Tinh Tinh vội nhảy xuống, bản thân nhanh chóng biến thành hình người rồi theo làn sương bay mất...

Âu Dương Thiên cũng không dấu được lo lắng, hắn căn bản nghe không hiểu những gì Tinh Tinh nói, hắn chỉ biết cô đang gặp nguy hiểm...

Tinh Tinh cứ hướng phía trước đâm đầu mà bay, cảnh vật xung quanh chưa kịp hiện rõ đã lao vụt qua...

Âu Dương Thiên một làn sương màu đỏ phía sau, từng cơ quan thần kinh như co rút lại, hắn sợ...

Nhưng khi hai người đến, dưới đất đều là những cỗ thi thể lạnh ngắt, trên người đền một màu y phục đặc trưng của Huyết Sát cung...

Đứng giữa một màn máu tanh rợn người là một thân ảnh đang đứng bất động, dường như trên người không mảy may một chút thương tổn nào...

- Lăng Dật???

- Ngươi biết hắn???

Tinh Tinh hơi ngạc nhiên nhìn Âu Dương Thiên.

Tinh Tinh cẩn thận dò xét, đi qua từng thi thể một... 

" Là một con vật gì đó rất lớn, toàn thân phát ra tia lửa, những người này đều là chết vì vuốt hoặc bị tia lửa trực tiếp thiêu chết..."

" giống... rất giống..."

Âu Dương Thiên bỗng nhiên dừng lại, ra hiệu cho cô, ý thức cho hắn thấy có gì đó đang đến

Chưa kịp định thần lại hai người đã cảm thấy một tia nguy hiểm, một uy áp cực kỳ mạnh mẽ như từ trên trời rơi xuống, khiến hết thảy xung quanh đều như có thêm nguồn lửa châm ngòi, làn sương mỏng xung quanh cũng ý thức được nhanh chóng rẽ sang hai bên.

Một người đàn ông, khuôn mặt già dặn ẩn chứa một vẻ kiêu ngạo và trào phúng không dễ gì nhìn thấy.

Theo sau có thêm một đám đệ tử, so với những cỗ thi thể lạnh ngắt dưới đất nhiều hơn vài lần...

Ông ta chậm rãi phi thân đến bên cạnh Lăng Dật vẫn còn đang chưa hoàn hồn, nhìn cô và hắn, chỉ cách có vài chục bước chân nên toàn bộ khí tức mạnh mẽ của ông ta đều như muốn nuốt chửng hai người.

- Lăng Dật...

Ông ta gọi tượng đá đang đứng bất định bên cạnh mình, giọng nói trầm ổn không khỏi kiến người ta cảm thấy bị gò bó...

Lăng Dật vẫn đứng bất động, so với cái cây bên cạnh còn thẳng hơn...

Nhận ra điều bất bình thường, ông ta cẩn thận dò xét...

- Chết rồi ...

Tinh Tinh và Âu Dương Thiên không dấu nổi kinh ngạc nhìn nhau."Chết rồi???"

- Là các ngươi làm sao?

Ông ta bình thản nói như một lẽ đương nhiên, trong giọng nói trầm trầm uy nghiêm chẳng tìm được một sự xót thương nào.

Cô và hắn im lặng

Lúc tưởng như ông ta sẽ giận dữ, một phát trực tiếp đánh cho hai người tơi tả thì ông ta đã không làm vậy, ngược lại khẽ nhếch mép cười.

- Chàng trai, nên suy nghĩ cho kỹ, chỉ có điều...Nếu Lăng Dật đã chết, chi bằng... ngươi gia nhập vào Huyết Sát thay thế vị trí của nó, thế nào?

Tinh Tinh đưa mắt nhìn hắn bên cạnh, một cái lắc đầu đầy lo lắng.

Lần này thật sự rắc rối rồi...

Âu Dương Thiên cũng đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ, bình thản như đang nói đến một chuyện hoàn toàn không liên quan đến mình.

- Ngươi có thời gian quyết định, nhưng không lâu đâu.

Thời gian quyết định đó vốn chẳng phải thể quyết định được gì...

- Nếu ta không đồng ý thì sao?

Trong lúc đó, Tinh Tinh khẽ nhắm mắt lại,  cố dùng linh thức lần tìm từng ngóc ngách trong Huyết Sát địa nhưng vẫn không sao tìm được dấu vết của Hàn Băng Tâm.

- Nếu không đồng ý các ngươi cũng không thể rời đi...

___________

Trong khi đó...

"Đau"

Con phượng hoàng lửa bị đánh tan, linh lực tiêu tán vụt qua không khí nhập vào chủ nhân của nó.

Dưới một mảng trời u ám, đôi mắt phượng rực lửa vẫn đỏ tươi như màu máu, bạch y nhuốm những vệt máu như những búp hoa yêu kiều, nhưng nổi bật trên bộ y phục trắng mới thê lương làm sao...

Cô cảm thấy cơ thể đang bị một ngọn lửa thiêu đốt, từng tấc da thịt bị cháy xém...

Trước đôi mắt mơ hồ không còn chống chọi được bao lâu, một tia linh lực mờ ảo không ngừng tiến đến như một làn nước mát khiến cô dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn là không còn dư chút sức lực nào mà ngã gục xuống...

Một vạt áo màu trắng lặng lẽ xuất hiện, cùng lúc đó người kia cũng đang khuỵ gối từ từ ngồi xuống như muốn nhìn cô rõ hơn... đó là tất cả những gì Hàn Băng Tâm nhìn thấy sau khi chìm đắm vào màn đêm vô tận. 

Hình như cô đã thấy một con phượng hoàng... rất lớn...

Cô đã tỉnh dậy từ trong sự đau đớn và dày vò, ôm cái bụng đang quặn lên dữ dội, cô cố chống tay lên thành chiếc giường bằng gỗ đàn hương tản mát ra hương thơm nhè nhẹ.

Tiếng bước chân bên ngoài tuy nhẹ như không nhưng không dấu nổi thính giác nhạy bén của sát thủ, cô như gián mắt nhìn cánh cửa, toàn thân mềm nhũn không thể thực hiện bất cứ sự phòng thủ nào khiến cô càng thêm cảnh giác.

Khi tiếng bước chân ngày một gần hơn, cô nghe thấy một khúc ngâm theo làn gió và hương hoa anh đào đi vào khe cửa đến bên tai cô.

Cánh cửa bật mở, một nữ tử bước vào, bộ y phục màu lam nhè nhẹ đập vào mắt cô, trên tay người đó còn bưng một bát thuốc, từ trong đó có thể ngửi ra mùi của rất nhiều loại dược liệu khác nhau.

- Ngươi tỉnh rồi?

Nữ tử cất tiếng, giọng hay hơn cô nghĩ...

Cô nhìn một lượt, tuy không phải khuynh nước khuynh thành nhưng cũng được xếp vào hàng thanh tú, cô chăm chú nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cô ta nhưng chỉ thấy một nụ cười thoảng nhẹ, ấm áp như ánh nắng mặt trời khiến cô ngây người.

- Đây là đâu?

Cô hỏi một cách ngốc nghếch, cái bụng quặn thắt dường như đã dịu đi rất nhiều, do mùi thuốc kia chăng?

- Uống thuốc đi, cô cần nghỉ ngơi...

Nữ tử lờ đi câu hỏi của Hàn Băng Tâm, mang bát thuốc đến trước mặt cô với sự chân thành hết mức nhưng mắt phượng vẫn nhìn chằm chằm cho thấy cô vẫn cảnh giác, không bị lòng chân thành kia mê hoặc.

Nữ tử như hiểu được, đưa bát thuốc kề đến miệng uống một ngụm đắng ngắt rồi đưa cho cô. Nhìn cô với ánh mắt như muốn hỏi:" Có cần que thử độc nữa không?"

" Không cần..."

Cô ôm lấy bụng, hít một hơi rồi uống cạn bát thuốc, không phải là cô nghi ngờ trong thuốc có độc, mà không hiểu tại sao nữ tử này lại cứu cô...

Không ngờ bát thuốc đắng hơn cả Hoàng Liên vừa xuống bụng đã hoá thành một dòng nước mát làm dịu đi nhiệt lượng như đang thiêu đốt dạ dày cô.

- Thuốc đã uống rồi, cô có thể nói cho ta biết?

- Sư phụ muốn gặp cô.

Nữ tử trước mắt dường như không muốn lãng phí nhiều lời với cô, mỗi lần đều trả lời rất ngắn gọn, cô vốn cũng không phải kẻ nhiều chuyện nên không hỏi thêm, cứ lằng lặng chờ người "sư phụ" của cô ta đến.

Cho đến khi cánh cửa đóng lại và nữ tử bước ra, cô bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn cây hoa anh đào...

Hàn gia cũng có một cây như vậy, là ông nội và cô đã trồng, ông rất thích ủ rượu đưới gốc anh đào , từng lá đào phủ lên kết tinh sự mềm mại và ấm áp, càng làm cho vị của rượu vừa vào đầu lưỡi đã mang đến vị dịu ngọt man mác, nhưng đến cuối cùng vẫn là cay nồng thấm vào trong tim.

Cũng như trong tình yêu, khi hành động nhanh hơn lý trí bạn sẽ thấy nó ngọt đến đáng sợ, cho đến khi lý trí đuổi kịp lại chợt nhận ra... Đó là sự ngọt ngào cay đắng nhất.

__________

Thi giữa kỳ xong rồi, mình trở lại rồi đây ^.^