Băng Thanh Thần Đế

Chương 200: Chương </span></span>200



Lăng Thanh lắc đầu: "Không tốt, a đây là ta muốn nhất tu luyện, cũng không tiếc nuối."

Lăng Thanh lắc đầu, bản thân vận rủi rất cao. Nàng một mình mà nói, bản thân vận rủi đến rất nhanh, mà muốn tăng cao không bị vận rủi đeo bám.

Lăng Thanh bắt buộc phải dùng đến quang minh nguyên tố thuộc tính, như vậy màng mới tiến tới trị liệu các đệ tử Tiên Đạo Tông.

Nếu biết như vậy, nàng không có vận rủi. Chữa trị cho kẻ thù? Không đời nào nàng làn việc đó?

Lăng Liên một bên nhìn xung quanh, nàng cảm thấy xung quanh đây có một đạo ánh mắt đang nhìn mấy người.

Nhắc nhở nhẹ mấy người, nàng đưa tay che miệng ho khan: "Các ngươi có hay không, bản thân khá run run."

Ý tứ các ngươi có hay không phát hiện, có người đang nhìn chúng ta? Băng Huyền nàng nghe sư tỷ nói như vậy.

Bản thân liền nhận ra, cảm nhận xung quanh tuy có đệ tử canh gác, vẫn có một ánh mắt nhìn mấy người.

"Đại sư tỷ, thân thể ta không ổn. Luôn ớn lạnh việc gì đó, không biết chư vị tỷ muội có hay không?" các nàng cũng không hề vui vẻ.

Sở Thiên Thiên lục muội vẫn lạc, trò chuyện cũng không nhắc nhiều đến lục muội, sợ hãi bi thương lại đến.

Sở Thiên Thiên lục muội, các nàng từ sáu vị chỉ còn là năm vị. Không đúng tổ hợp các nàng sẵn đặt ra.

Vực Ngoại Thiên ma, các nàng có thù tất báo. Một khi cảnh giới đủ cao thâm, Vực Ngoại Thiên Ma, cho dù mọc thêm cánh khó thoát.

Dù vẫn lạc vẫn phải giết chết vực ngoại thiên ma. Lăng Thanh cắn chặt răng thầm nghĩ. Nành quay đầu nhìn trăn trú đôi mắt đó.

Đôi mắt đỏ liền run rẩy, chạy vào trong rừng. Bởi yêu thú thấy được, một hư không vô tận.

Không giám lại gần a, sợ hãi bao phủ liền cong đuôi mà chạy. Đệ tử cũng gần đi ngủ hết, các nàng quay đầu tìm một nơi ngồi xuống tu luyện.

Băng Huyền trải dài ra một tấm vải, đặt trên đất. Mấy người ngồi xuống bắt đầu tu luyện, Lăng Liên canh trừng.

Một tiếng cứ như vậy qua đi, bỗng nhiên từ dưới mặt hồ nước, xoay chuyển một đạo lớn.

Mặt nước xuất hiện một vòng xoáy thủy, một luồng khí tức mạnh mẽ, dòng nước xoay chuyển một cỗ khí tức mạnh mẽ đâm lên trời cao.

Chúng đệ tử giật mình, bước ra khởi doanh trại quay đầu nhìn lại cảnh tượng làm rùng mình chúng đệ tử.

"Đây đây là?" một vị đệ tử trong đó hô to: "Bảo vật xuất thế!" chúng đệ tử im lặng, nhìn thấy một dòng thủy xoay chuyển bay vút lên trời cao.

Trên trời cao, mây đen tạo thành vòng, một cột sáng màu xanh thủy hình tròn đâm xuống dưới hồ, đang xoay chuyển nước.

Trời vừa sáng cũng bị mây đen che phủ, lôi đánh xuống từ trên cao ầm ầm. Đại trưởng lão Nguyên anh cảnh mở mắt: "Bảo vật xuất thế, quả nhiên Tiên Tông chưởng môn."

"Nói ra, là chúng ta Hồ Ly Nữ chiếm đóng, đợi thời cơ bảo vật xuất thế." Cô cô cũng nhíu mày? Bảo vật xuất thế a.

Không tồi, ta có thể đánh cắp. Thù ta tất báo sẽ dễ dàng. Cô Cô bước ra khỏi lều trại, ngước đầu nhìn ra bóng đen bao phủ trời mây.

Trên cao mây tụ hội, lôi kiếp đánh xuống. Thủy dưới hồ còn xoay chuyển thành vòng, hút mọi thứ xung quanh lại.

Hừ, chúng ta Tiên Tông kết giới ngăn cản hàng rào, không dễ dàng bị hút đi a. Đây chính là bát phẩm kết trận, các nàng đều không rõ.

Có từ khi nào, nhưng biết được đây là do trước các đời lão tổ lập nên. Vân Phàm bên này mới ra khỏi lều trại.

Vân Phàm ngước đầu nhìn lên cao, ánh mây màu đen lôi kiếp đánh xuống, ầm ầm.

Xoẹt.

Vân Phàm gợn tóc gáy, ha ha Bảo vật xuất thế. Vô Ngạn nói không sai, Vân Phàm mắt to mà nhìn.

"Vô Ngạn, nàng nói đúng!" Vân Phàm đứng trước lều trại, bên cạnh là Vô Ngạn.

Nàng cũng cười nhẹ: "Ta đã nói, Vân Phàm. Ngươi thật sự không muốn bảo vật xuất thế sao?"

Vân Phàm lắc đầu: "Chúng ta không thể nào có được, bởi vì Ma Nữ Tông ra tay." Vô Ngạn suy tư hồi lâu, với nàng tài trí có thể dễ dàng biết được.

"Vân Phàm ngươi chả lẽ nói rằng, Ma Nữ Tông cùng Tiên Đạo Tông hơn mấy ngàn năm đi qua, đều tranh chấp Hồ Ly Nữ, cũng là bởi vì."

Nàng bỗng nhiên rùng mình: "Các đời lão tổ, Tiên Đạo Tông, Ma Nữ Tông biết được bên dưới có bảo vật, đáng tiếc rằng bây giờ mới xuất thế."

"Để lại kết giới ngăn cản cho hậu bối chúng ta sao?" Vân Phàm gật đầu, ánh mắt hắn phản chiếu lại trời cao mây đen.

"Vô Ngạn không hổ là ngươi. Đáng tiếc ngươi còn sai. Bảo vật này, các đời lão tổ hai phía đều muốn muốn đoạt được, bảo vật rất mạnh!"

"Có thể kinh thiên động địa thay đổi dị tượng, như vậy. Ma Nữ Tông năm mươi năm trước tấn công Tiên Đạo Tông tại sao không thể hoàn thành xâm chiếm?"

Vân Phàm thắc mắc cái này, Vô Ngạn thở dài: "Ta còn tưởng rằng ngươi biết được cái gì đây, không ngờ là thắc mắc."

Nàng thở dài, hai tay mong đợi thả xuống, thân thể mặc tím y phục, dựa vào một gốc cây.

"Tiên Đạo Tông chúng ta, cảnh giới lão tổ cũng không rõ, các đời trước lão tổ, có từng quen biết với thần thú, để lại nhiều cấm chế!"

"Ma Nữ Tông cũng không giám ra tay cảnh giới cao hơn Nguyên Anh cảnh, lão tổ chúng ta cũng không thể ra tay."

Vân Phàm gật đầu suy nghĩ đến gì đó, giật mình cốt truyện như vậy, chả lẽ hai phe đại năng đều có hắn suy nghĩ.

Cảnh giới cao thâm, sợ rằng đối phương còn lão tổ sống sót. Vân Phàm suy nghĩ, nếu như vậy theo cốt truyện này, Tiên Đạo Tông vị lão tổ cảnh giới cao thâm.

Trăm phần trăm đã vẫn lạc, Ma Nữ Tông lão tổ cảnh giới cao thâm còn có, đáng tiếc Ma Nữ Tông không biết được.

Vân phàm cười nhẹ, Ma Nữ Tông không biết, đáng tiếc hắn Vân Phàm biết hết. Chỉ cần mấy năm sau, Ma Nữ Tông sẽ biết được, cuối cùng tấn công san phẳng Tiên Đạo Tông.

Thiên mệnh chi tử ra tay, cứu giúp Tiên Đạo Tông, một mực trở thành Tiên Đạo Tông tối cường, lại đánh bay Ma Nữ Tông xưng bá Tây Vực.

Vân Phàm suy nghĩ cũng chỉ có như vậy, hắn cũng không suy nghĩ khác. Vân phàm cũng không biết được, bản thân chính là Thiên mệnh chi tử mà hắn nhắc tới.

Tô Hạo, Mạn Chi bên cạnh nhìn chăm trú cột màu xanh thủy từ trên cao đáp xuống, linh khí nồng đậm thủy nguyên tố thuộc tính.

Thiên Thanh Mạn Chi mắt to: "Thiên Sứ Thần đại nhân, ngươi nói xem ta tam khảo yêu thú, xuất hiện ở đây sao?"

Thiên Sứ Thần: "Chính xác là ở đây, ta dùng bản thân chân nguyên xem qua ngươi tam khảo, yêu thú đó chính xác không phải."

"Đi ra từ trong đạo lôi kiếp đó, mà sau lưng ngươi cách đó, không xa có một đầu yêu thú quang minh thuộc tính, ngươi giết nó đoạt."

"Nội đan của yêu thú!" Thiên Thanh Mạn Chi gật đầu:"Thiên Sứ Thần đại nhân, vậy bảo vật xuất thế ta nên rời đi giết chết kim đan cảnh yêu thú sao?"

Thiên Sứ Thần lắc đầu: "Không nên, bảo vật thứ nhất xuất thế, khí thế hùng hậu như vậy, theo thường lệ tỷ lệ có bảo vật thứ hai là bằng không!"

Thiên Sứ Thần nói tiếp: "Không những như vậy, nơi đây tỷ lệ xuất hiện càng thấp." Thiên Sứ Thần lại cười nhẹ.