Băng Thanh Thần Đế

Chương 219: Chương </span></span>219



Không ẩn dấu mà đưa tay phải lên che miệng, cười khẽ: "Tiểu Cô, ngươi lớn bằng này nha!"

Cô Cô nghe đến cái tên quen thuộc, nước mắt chảy ròng, đôi môi cười nhẹ.

Nàng vẻ đẹp, vừa rơi nước mắt. Vừa mừng, sư tôn quay về, sư tôn không có chết: "Sư tôn, người không chết, ta thật vui."

Cổ Thần nàng tay phải đặt lên Cô Cô đầu: "Tiểu Cô, ngươi chịu khổ năm mươi năm rồi."

Cô Cô lắc đầu: "Cô Cô không chịu khổ, đây là cô cô phải làm, vì sư tôn báo thù." Cổ Thần nghe vậy, vẻ mặt hơi giật mình: "Cô Cô, bỏ ý định báo thù."

Cô Cô nghe vậy, giật mình: "Sư tôn, nhưng mà đồ nhi tu luyện năm mươi năm qua đạt đến Kim Đan cảnh cũng là vì báo thù cho người!"

Cổ Thần thở dài, bỏ qua nàng cao lãnh từng có Thất Ma Ảnh: "Sư tôn, ngươi là được Tuyết Đông cứu giúp."

"Ta bạo thể lúc đó, nàng đã ra tay cứu ta. Ta gia nhập nàng thế lực." Cô Cô giờ mới ý thức ra, nhưng vẫn không cam lòng.

Bĩu môi: "Hừ, sư tôn mối thù năm mươi năm cứ như vậy, bỏ qua sao?" Cổ Thần cười ha ha, tay đẩy mạnh chán Cô Cô.

"Ngươi nha, ta đặt ngươi tên là Cô Cô ngươi hiểu ý nghĩa tên của ngươi sao?" Cổ Thần lắc đầu: "Cô Cô chính là ta tên thuở nhỏ, nên ngươi bỏ qua a."

Cô cô không chịu, nàng bĩu môi quay đầu: "Hừ, không muốn. Sư tôn ngươi muốn bồi thường ta năm mươi năm." Cổ Thần ôm chặt lấy Cô Cô.

Đồ đệ nàng kỳ vọng nhất, sau năm mươi năm vẫn nhớ tới nàng báo thù: "Tiểu Cô, ngươi đã cố gắng, ngủ đi."

Cổ Thần miệng nhỏ mở ra: "Tiểu nữ tử bé nhỏ, trong cơn mưa chạy theo mưa, quay về quần áo bẩn~~~"

"Mẫu hậu không tha cho tiểu nữ tử~~~"

Cổ Thần hát ngân nga, Cô Cô nhắm mắt. Nàng ngủ thiếp đi, đây là nàng năm mươi năm qua chưa nhận được giọng hát.

"Sư tôn." nàng ngủ thiếp đi, còn không ngừng nói ra. Liễu Long thấy vậy thở dài: "Ngươi lại, muốn ta đưa nàng vào trong ta hư không?"

Cổ Thần ôm lấy Cô Cô đứng dậy: "Không hổ là ngươi." Liễu Long thở dài, phất tay. Cô Cô thân ảnh biến mất.

Lăng Thần, Hoa Vũ, còn đang say đắm nàng ca hát, giật mình tỉnh lại: "Chúng ta rời đi."

Lăng Thanh gật đầu, Tuyết Liên, Lưu Vân, Na Na, Cổ Nhược Ca, Băng Huyền cũng vừa bước đến.

Mấy người đều hội tụ tại đây: "Rời đi a." Lăng Thần sư tôn truyền âm: "Theo các nàng, ngươi được bảo vệ."

Lăng Thần gật đầu, kéo theo tay Hoa Vũ, Lưu Vân lại một chỗ. Bỗng nhiên một đạo giọng nói vang đến.

"Các ngươi rời đi, hỏi qua ta?" hắn chính là vị đại trưởng lão Nguyên Anh cảnh thành công đột phá Xuất Khiếu cảnh.

Xuất Khiếu cảnh uy áp, truyền đến, tiêu diệt lệ khí bao quanh đệ tử được giải trừ. Cổ Thần quay đầu, mưa rơi xuống cũng không quan hệ nàng.

"Hừ nho nhỏ Xuất Khiếu cảnh, dương oai trước mắt ta?" dứt lời, nàng đưa tay lên cao, một cỗ độc linh khí bay ra.

Oanh.

Xung quanh cách nàng hơn năm trăm dặm độc tố bao phủ, Xuất Khiếu cảnh đại trưởng lão, tay phất nhẹ.

Độc cách năm trăm dặm, giảm còn hơn trăm dặm.

Đệ tử mới bị trúng độc, lại được giải trừ, từ các nơi bay rời khỏi. Vân Phàm nhanh chóng rời đi, Thiên Thanh Mạn Chi quay đầu.

Nàng lau nước mắt: "Sưu tỷ, ta minh bạch ngươi không để ta theo, là sợ ta gặp nguy hiểm."

"Mạn Chi ta một khi cảnh giới cao thâm, Huyền Tiên đại lục không một ai địch lại, ta sẽ cứu ngươi sư tỷ."

Vân Phần đang bay, bỗng nhiên giật mình, hình như ta quên điều gì đó: "Đúng Tô Hạo, hắn còn ở thung lũng."

Vân phàm quay đầu, thân ảnh biến mất. Độc tố hắn cũng không sợ, đi qua Vô Nhạn động phủ, theo lối phía tay trái hắn men theo đường mòn.

Lại đi xuống, thấy rõ tòan cảnh thung lũng, mua rơi tầm tã. Tô Hạo đầu cắm xuống đất, xung quanh là bùn đất. Còn có dây gai không lồ Lăng Thanh chưa thu hồi.

Lăng Thanh chỉ thu hồi mỗi chân thân, Vân Phàm kéo hai chân Tô Hạo, kéo mạnh hắn chân, làm Tô Hạo quần bị hắn kéo rách.

Vân Phàm cười cười, đi đến bên cạnh Tô Hạo, không phủi đi bụi bẩn: "Tô Hạo tỉnh tỉnh."

Vân Phàm một tay tát mặt Tô Hạo vừa hô hào, cách này không được chỉ còn cách đó: "Tô Hạo dậy dậy, thánh nữ trúng xuân dược."

Tô Hạo mở mắt nhảy lên: "Thánh nữ đâu? Nàng trúng xuân dược để ta giải." Tô Hạo quay đầu nhìn xung quanh, Vân Phàm cười nhẹ.

Một quyền đánh hắn bay vài mét: "Thánh nữ cái rắm chạy mau." Tô Hạo giật mình, nhìn xuống bên dưới phía đông thung lũng hoang tàn, độc tố màu tím đen còn bay trên đây.

Tô Hạo quay đầu, xách chân lên cao : "Chạy." Vân Phàm tê, ngươi chạy nhanh như vậy.

Ưu Linh một bên khác, nàng vừa quay đầu. Cổ Hà liền nói: "Ưu Linh chúng ta đi, ta dẫn nàng chạy khỏi đây." hắn bây giờ đang ở thác nước.

Dẫn theo Ưu Linh chạy ra phía đại điện, vừa đi lên từ bên dưới thác nước, thấy rõ vài đạo thân ảnh mới đứng dậy.

Đây là do Lăng Thần độc tố tê liệt: "Là ai, bổn thiếu gia biết được, các ngươi chết."

Hừ Hừ.

Chúng đệ tử bĩu mỗi rời đi, hướng khán đài mà đi, Ưu Linh bước theo sau Cổ Hà: "Ngươi chậm, ta không có nhìn thấy ngươi."

Cổ Hà nghe vậy giật mình: "Ưu Linh, không cần a, theo ta." Cổ Hà muốn tiến tới nắm lấy tay nàng, lại nhìn đôi tay nàng.

Làn da trắng, lại không giám nắm lấy. Ưu Linh thở phì phò: "Cổ Hà ngươi chậm, ta không có thể đi nhanh."

Cổ Hà đưa tay gãi gãi đầu: "Ta xin lỗi, Ưu Linh nàng để ta cõng a?" hắn ngồi xuống, bên trong rừng tre.

Ưu Linh bĩu môi, nàng hai mắt che lấy: "Hừ, ai mới thèm ngươi cõng." nành bước đi rời khỏi rừng tre, trời cũng tối, cho nên nàng cũng không nhìn rõ.

Đây là nàng trang a, mưa cũng ngừng rơi, từ đầu đến giờ mưa rơi cũng đủ ướt đẫm bên dưới chân đất.

Cổ Thần bên này, nàng bay trên cao một đạo thân ảnh già nua lại hiện ra. Hắn tóc trắng phủ dài, vẻ mặt nhăn nhó, môi trắng bệnh như sắp chết người.

Vẻ mặt nhăn nhó, do tuổi già, Cổ Thần diễu cợt: "Hừ, ngươi cảnh giới Xuất Khiếu cảnh nhất giai, dung nhan không cách nào khắc phục?"

Cổ Thần diễu cợt nói, Đại trưởng lão cảnh giới Xuất Khiếu cảnh tức giận: "Ngươi một tiểu oa nhi, cảnh giới Nguyên Anh cảnh viên mãn cũng giám trước mắt ta hỗn?"

Đại trưởng lão cảnh giới Xuất Khiếu cảnh, mặc áo bào đen, sau lưng là hai dây màu đen nối với cánh tay trái cùng phải.

Lở lửng sau lưng hắn, Cổ Thần cười nhẹ: "Ngươi thân là Xuất Khiếu cảnh, cũng chưa nắm giữ lĩnh vực, cũng giương oai?"

Đại trưởng lão, thân thể tức không chịu nổi: " Vô Song Phong." hắn tay trái đưa qua sau lưng, tay phải phất nhẹ.

Một luồng gió lớn nổi lên, màu trắng trong đêm công pháp gió lung lay, thổi giữa trời đêm càng làm đêm tối đẹp đẽ.

Cổ Thần cười nhẹ: "Vô vị, Khống chế Khôi Lỗi, Độc Lan." dứt lời xung quanh nàng độc tố lan nhanh tấn công chư vị đệ tử còn kèm theo khống chế khôi lỗi tấn công đệ tử.

Đại trưởng lão công pháp, không tấn công nàng mà hướng đệ tử hướng khán đài ngăn chặn, khống chế khôi lỗi nàng tấn công.