Băng Thanh Thần Đế

Chương 218: Chương </span></span>218



Biết rõ Tiên Tông chạy đi, là thông báo đệ tử chú ý." Lăng Thần gật đầu, nếu như hắn, bên trong chiến trận. Có thể vừa đánh vừa suy nghĩ hay không.

Đã là quan trọng, nàng tính kế đỉnh cấp, nghĩ ra đối phương bước tiếp theo. Tiên Tông vừa chạy đến, tiến đến động phủ đại trưởng lão.

Muốn kêu đại trưởng lão ra tay, lại phát hiện ngoại môn đỉnh núi. Một lỗ hổng, đạo quang minh thuộc tính nguyên tố biến mất.

Thân ảnh già nua Tiên Tông há hốc miệng nhanh chóng chạy đến báo cáo Nguyên Ảnh cảnh, Kim Đan cảnh viên mãn." ngay cả vừa độ phá Xuất Khiếu cảnh không một tiếng động trưởng lão.

Lăng Thanh thu hồi quang minh, như vậy Cổ Thần. Nàng ta chú ý tới a, tuy nàng Kim Đan cảnh, có hay không đối phó Nguyên Ảnh cảnh, dù thiên kiêu như nàng.

Vẫn ngại giao thủ, bên dưới Kết Đan có thể khiêu chiến Kim Đan, Kim đan lại khó giao thủ Nguyên anh.

Nguyên Anh nắm giữ linh lĩnh vực, người càng khó khăn. Cổ Thần bên trong cửa hàng ma dược liệu, cảm nhận linh khí chủ nhân.

Đưa xuống chén trà: "Chu Trúc, thu dọn của hàng, ta quay lại là cửa hàng thu dọn bắt buộc phải hoàn tất."

Nàng vừa nói xong, Liễu Long mở ra cửa: "Cổ Thần đi." Cổ Thần gật đầu, hai người biến mất.

Không cần mở ra hư không.

Tiên Đạo Tông đỉnh núi thứ nhất,chúng đệ tử mắt to ẩn dấu cảnh giới. Đều sợ hãi, kết giới Tiên Đạo Tông là trình độ nào? Ai cũng rõ cao như vậy kết giới phẩm chất.

Đều không ngăn cản được đạo ánh sáng quang minh nguyên tố sao? Chợt mấy người run rẩy. Quang minh nguyên tố ở đây chỉ có một người.

Lăng Thanh nàng bị bệnh trong người,làm sao biến thành sợ hãi như vậy? Lòng run rẩy, không giám nhắc đến Lăng Thanh tên.

Cô cô giao thủ Hoa Vũ, hai người trong cơn mưa bùn đất mặt đối mặt: "Trưởng lão, ngươi đầu hàng, theo ta bây giờ ở đây."

"Còn lại mỗi mình ngươi."

Hoa Vũ một câu nói, Cô cô ánh mắt cũng thu hồi, hồi không còn là ánh mắt sát ý, nàng rút lại kiếm chân thân thu hồi.

Nhớ đến bản thân lại bị bỏ mặc một mình, nhìn xa xa đệ tử vừa đánh vừa lui. Còn các nàng đây thì sao, dù một người mấy người bị lệ khí bao phủ.

Lệ khí hao tổn tâm trí, các nàng vẫn nhớ ra bản thân, thân thiết tỷ muội. Còn không giết hại đối phương, giúp đỡ đối phương.

Còn nàng thì sao? Cứu giúp Tiên Tông hắn thật sự chạy đi, còn không có tri viện. Đại trưởng lão đâu? Bây giờ chưa đến sao?

Nguyên Anh cảnh bát giai, sợ hãi một tiểu cô nương lệ khí bao quanh Kim Đan cảnh sao? Không đời nào, chỉ có rằng nàng lại bị bỏ rơi.

Cô cô kiếm rơi xuống, nàng kiếm bao quanh lấy bùn đất, ngồi sụp quỳ xuống khóc rống: "Ô ô." nàng không quan tâm bản thân.

Khí chất từng có, mà là khóc rống. Hoa Vũ ngơngười, linh khí tinh thần xung kích, không thấy là nàng trang.

Liền thu hồi chân thân, nghi hoặc ba chấm trên đầu???

Lăng Thần sư tôn cũng không khác biệt ngay cả Lăng Thần, đang nhìn Hoa Vũ. Bởi Lăng Thanh đang đứng trên hư không nhìn chăm trú đạo to lớn.

Vết nứt do nàng tạo ra, kết giới không cách nào, hoàn toàn đóng lại. Nên Lăng Thần chuyển qua nhìn Cô Cô, Hoa Vũ giao thủ.

Bị mưa rơi tí tách ướt đẫm Cô Cô, ngồi trên đất khóc. Hoa Vũ bối rối tay lung lay, không biết phải làm sao, nàng bước tới trong mưa.

Nàng nhớ nhẹ tới, đôi chân trần chạm qua đất, nhẹ nhàng không sợ rằng đắt bay lên làm bẩn Cô Cô ngồi khóc lóc. Lăng Thần sư tôn.

"Lăng nhi xuống dưới xem xét." Lăng Thần gật đầu, hắn đáp xuống dưới. Lăng Thanh phía này, nhanh chóng bay đến.

Nàng đứng cách mấy người không xa, chỉ tầm một mét. Dùng linh khí màu đỏ đen, tạo thành một kết giới ngăn cản mưa rơi.

Cô Cô ngồi khóc oa oa trên đất: "Ngươi thân là đại trưởng lão, khóc như một tiểu hài tử?" Lăng Thanh nghiêng đầu hỏi nàng.

Cô Cô không hề chú ý tới, nàng làm sao có thể nói chuyện, Lăng Thần sư tôn, cùng hắn vẫn ngơ ngác, nàng không mất lý trí? Còn về phần Cô Cô.

Nữ hài tử giao thủ, khóc cái rắm. Bởi Cô Cô cùng Hoa Vũ giao thủ, Hoa Vũ dễ dàng giao thủ.

Không ai biết rằng, nếu như càng kéo dài nàng hoàn toàn bị Cô Cô áp đảo. Ai ngờ lại gặp cảnh tượng này.

Cô Cô khóc lóc, giống như tiểu hài tử: "Tiên Tông hắn lại bỏ rơi ta, giống như sư tôn nàng từng bỏ rơi ta ô ô." Lăng Thanh còn tưởng rằng gì đáng ngại đây.

Từ bỏ giao thủ, trong chiến đấu. Không phải là nàng, đối phương đã chết. Lăng Thanh cũng không muốn giết Cô Cô, đối phương là xa lạ người.

Lăng Thanh đã chém giết đối phương, mà Cô cô chính là Cổ Thần đồ đệ. Nàng mới như vậy nhân nhượng, không giết chết đối phương.

Lăng Thanh não bộ đang suy nghĩ, quay đầu hư không do nàng phá tới trên cao, cảm nhận hai đạo mạnh mẽ khí tức, Nguyên Anh cảnh viên mãn.

Các ngươi giải trừ hay là đột phá? Lăng Thanh không rõ. Cổ Thần xuyên qua đạo hư không, xuất hiện trước mắt Lăng Thanh.

Nàng quỳ xuống một chân, tay còn lại đặt trước ngực quỳ trước mắt Lăng Thanh: "Than kiến chủ nhân."

Liễu Long thân ảnh, nàng không hiện lộ mà như trước ẩn dấu thực sự hình ảnh bản thân. Bên trong cánh rừng nhỏ, nơi đây gần như bị thiêu đốt, cũng cách xa tảng đá bí cảnh.

Cho nên đều bị thiêu rụi, còn lại là bùn đất một số lỗ đất có nước mưa. Thời gian trôi qua bây giờ cũng đã dần tối.

Lăng Thần sư tôn tê: "Nguyên Anh cảnh viên mãn, không phải các nàng chân chính thực lực."

Lăng Thần nuốt xuống một ngụm khí lạnh, hắn nhìn rõ ràng, một nữ tử thân ảnh tóc đen nhánh, mặc chiến giáp màu đen nàng thân hình đẹp đẽ.

Thon gọn, chiến giáp phía trước còn hiển lộ ra đồi núi, mà bị che bởi màu đen áo, nàng váy chiến giáp bên dưới là quần đen tất, mắt phải nàng bên dưới.

Còn có một nốt ruồi, làm nàng vẻ đẹp càng mỹ lệ. Môi đen thuần túy, làm nàng mị hoặc càng dâng cao.

Còn khác nữ tử, thấy rõ nàng ngực to. Mà thân ảnh mặt không có rõ, Cô Cô khóc lóc nhìn lại nữ tử quỳ dưới đất.

Một cỗ quen thuộc làm nàng nhớ ra, không hề sai được. Đây chính là nàng sư tôn, Hoa Vũ cũng nhíu mày? Nàng đứng trước đại năng.

Không có run rẩy, đồng minh mà sao phải run rẩy? Nàng hai tay khoanh trước ngực, vuốt nhẹ tóc bên tai.

Cô cô ngừng khóc, đứng dậy bước khập khiễng, nàng tiến tới ôm lấy quỳ trên đất Cổ Thần.

Lăng Thanh vừa nói: "Đứng dậy." Cổ Thần còn chưa thất thần bị một nữ tử, áo nàng bị dính lấy bùn đất ôm lấy, làm nàng chiến giáp dính màu nâu đất.

Cổ Thần ngước đầu, ánh mắt sắc bén nghiêng đầu, Cô Cô ôm lấy Cổ Thần: "Sư tôn, là ngươi đúng không?" Cổ Thần kinh ngạc.