Băng Thanh Thần Đế

Chương 262: Chương </span></span>262



Tiên nhân quả nhiên có khác, cứu giúp hài tử. Thôn dân đưa tiên nhân lương thực, đây coi như là bù đắp, hài tử về sau cũng có thể làm lại lương thực.

Mỗi năm qua đi đều mang lại sản lượng nhiều vô kể, đưa tặng tiên nhân, như quà cảm kích cũng không thiệt hại.

Tiên nhân tốt như vậy, thôn làng đều tin tưởng mấy người. Lăng Thần thấy tình thế đã ổn định: "Như vậy chư vị cáo từ, có duyên chúng ta gặp lại."

Lăg Thần quay đầu, bản thân phi kiếm rời đi. Hoa Vũ mang theo Lăng Uyên bay đi, Lưu Vân phi hành, thôn dân đứng tụ tập đông đủ.

Trước cửa thôn làng: "Tiên nhân cáo từ, nếu như tiên nhân có rảnh hãy đến thôn làng chúng ta chơi."

Lăng Thần bay đi: "Thôn làng mấy người, thật tốt." Lăng Thần sư tôn gật đầu: "Đúng như vậy, thật sự thân thiệt với chúng ta đây!"

Lăng Thần gật đầu, bản thân không có phản bác, điều này đều là đúng phản bác làm gì? Hừ bản thân tốt tính, đối phương tốt tính.

Coi như là song phương đều có lợi, mà ngươi đã có ác ý, đừng có tưởng rằng bản thân có thể sống yên ổn? Lămg Thần cười nhẹ.

Vân Phàm bên này, hắn đang trang nhà trọ: "Mạn Chi, chúng ta Vực Ngoại Thiên Ma đều biến mất, như vậy chúng ta muốn hay không quay về?"

"Hoa Quốc đều loạn như vậy!" Mạn Chi lắc đầu: "Chúng ta cũng muốn mở rộng thế lực, đã ở đây mấy ngày. Nếu như đối phương nguyện trở thành chúng ta."

"Phụ thuộc thế lực, như vậy khả năng đầu tiên chúng ta rất dễ dàng."

Vân Phàm gật đầu, hắn ngồi trên ghế lắc lư, cửa sổ nhỏ căn phòng nhìn xuống dưới phố vẫn có người đi lại, tuy xảy ra như vậy sư việc. Hoa Hạ thành vẫn phát triển.

Vân Phàm đang lắc lư, tu luyên. Tiểu Hoa đi vào: "Thiếu gia, tiểu thư có người thân là hoàng thất người đến, muốn nói chuyện với hai người."

Vân Phàm tê, đang định đi gặp đối phương. Ai ngờ đối phương trực tiếp đến trước, không ngờ tới hắc hắc, Vân Phàm cười nhẹ.

"Cho hắn vào." Tiểu Hoa gật đầu, nàng bước ra đi xuống lầu: "Thiếu gia cho gọi người." nam nhân mặc trên mình cổ quái y phục gật đầu.

Hắn đứng dậy bước đi: "Đa tạ cô nương!" nam nhân đứng dậy bước đi lên cầu thang, nam nhân bước đi không lâu, thấy trước cửa là có đặc biệt ký tự, chứng tỏ đây là Vân Thiên Quốc.

Hoàng tử nơi ở, nam nhân gõ cửa: "Mời vào." Nam nhân mở cửa, vừa mở vào thấy rõ ngồi dựa trên ghế nam nhân, một nữ tử.

Uy áp mạnh mẽ, không thể cảm nhận đối phương cảnh giới, đây chính là bảo vệ Vân Thiên Quốc hoàng tử sao. Cảnh giới đều có thể đem ở đây hủy diệt.

Nam nhân nuốt một ngụm khí lạnh, cúi thấp: "Chúng ta Hoa Hạ thành tình trạng, hoàng tử bệ hạ ngươi cũng biết a, lần này ta thay Hoàng đế Hoa Quốc."

"Muốn nhờ người giúp chúng ta." Nam nhân cúi đầu nói, Vân Phàm ánh mắt trầm tư, vừa đến đã đi thẳng vào việc chính, nhanh gọn không hổ là Hoa Quốc.

Vân Phàm ho khan: "Ta giúp cũng có thể, nhưng..." Vân Phàm không nói hế mà lưỡng lự nói, Nam nhân trung niên, thấy vậy cúi thấp: "Ngài nếu như muốn có thể nói."

"Hoàng đế chúng ta chỉ cần ngài nguyện đồng ý giúp, chúng ta nhường lại cho Vân Thiên Quốc gần Hồ Ly Nữ khu vực."

Vân Phàm suy tư, nơi đó làm bàn đạp tấn công Ma Nữ Tông hắc hắc, gật đầu: "Hảo." Nam nhân thấy như vậy dễ dàng, âm thầm cảm thán, nếu như Hoàng đế bệ hạ.

Nương nhờ các thế lực, không thành cũng không nhờ cậy Vân Thiên Quốc a. Bởi Vân Thiên Quốc quá mạnh, trung lập cũng cao cực kỳ, lão tổ còn mạnh mẽ.

Không giám mạnh miệng, nam nhân cùng Vân Phàm ngồi xuống hàn huyên hồi lâu.

Bên này Lăng Thần vừa bay đến cửa thành, thủ vệ thấy là người lạ. Hai tên thủ vệ đưa thương ngăn cản, mỗi một người một thương.

Lăng Thần tê, Hoa Vũ từ sau lưng đi ra ánh mắt sắc bén nhìn mấy người: "Các ngươi cũng giám ngăn cản bổn công chú?" Hoa Vũ ánh mắt sắc bén.

Hai tên thủ vệ nhận ra nàng, đồng loạt thu lại thương quỳ xuống: "Công chúa tha mạng, chúng ta có mắt như mù, cho nên mong công chúa ta mạng."

Hai người quỳ xuống nói, Hoa Vũ cười nhẹ: "Các ngươi cút, tránh ra để bổn công chúa đi vào trong." Hai tên thủ vệ gật đầu, nhanh chóng lui xa.

Hoa Vũ bước vào, Lăng Thần dắt theo Lăng Uyên, Lưu Vân theo sau đi vào trong thành.

Mấy người vừa đi vào trong thành, nhìn xung quanh cảnh vật im lặng, Lăng Thần nhìn xung quanh: "Hoa Vũ, nơi đây phồn hoa như vậy."

"Ngươi từng được đi chơi qua sao?" Hoa Vũ lắc đầu: "Không có, bản thân ta bị mẫu hậu nàng nhốt trong tẩm cung, mỗi ngày đều đưa cơm đến, như một súc sinh."

"Nhốt ta lại, không để ta đi chơi. Nàng không hề cho ta đi, dù là một ít." Hoa Vũ thấp thỏm nói ra, làm Lăng thần tưởng rằng nàng mẫu thân hành hạ nàng đây.

"Vậy là nàng không có đánh ngươi?" Lăng Thần đi trên con đường, xung quanh là đông đúc người qua lại, có người bán mặt nạ, có ngươi bán châm cài tóc.

Đa số thức ăn khu vực Hoa Quốc, xung quanh nhiều nhà gỗ, đều treo xuống lụa vải màu xanh, xung quanh đều là cây hoa. Không hổ tên là hoa quốc.

Lăng Thần đi theo sau Hoa Vũ, Lưu Vân bên cạnh hắn. Lăng Uyên muốn ôm cho nên Lưu Vân chỉ có thể cõng nàng, Lăng Uyên ngủ trên lưng Lưu Vân.

Đầu nhỏ còn dựa vào bên cạnh, nàng ngủ. Hoa Vũ đi trước, vẻ mặt buồn bã: "Hồi nhỏ nàng không có đánh ta." Lăng Thần tê, hắn tuổi nhỏ.

Phụ mẫu còn quyền đánh hắn, một tát của cha hắn. Hoặc là hắn làm sư muội khóc, đều bị phụ mẫu đánh, cái này tuổi nhỏ chơi đùa bị phụ mẫu đánh kà đương nhiên.

"Hoa Vũ, chắc chắn rằng ngươi mẫu thân. Có điều gì muốn dấu diễm ngươi, cho nên mới đối với ngươi như vậy, giờ đây Hoa Vũ đỡ lớn khôn đúng không?"

Hoa Vũ nàng nghe theo Lăng Thần: "Lăng Thần, ta nghe ngươi. Ta muốn đi tìm nàng hỏi rõ, ta trốn đi cũng đã quá lâu xem ra lần này quay về."

Hoa Vũ mặt ủ rũ, Lăng Thần bước nhanh tới bên cạnh nàng: "Hoa Vũ, có ta ở đây dù ai cũng không thể làm gì được nàng, phụ nàng hay mẫu thân."

"Muốn ép nhốt nàng, cũng nên hỏi qua ta. Ngươi quên ta thế nhưng là Nguyên Anh cảnh viên mãn." Hoa Vũ ngước đầu nhìn hắn, nàng ánh mắt rưng rưng.

Ánh mắt đỏ ngầu nhìn hắn, Lăng Thần cười, không nói gì đi theo nàng. Không hề chú ý tới Lưu Vân khổ cực cõng trên lưng hài tử.

Nhiều người đi qua, ánh mắt đều ngước nhìn nàng: "Ta nhìn nàng chưa đến hai mươi niên linh, hài tử đã lớn như vậy. Nam nhân làm việc này."

"Thật sự không chịu trách nhiệm, nàng còn bị mù một mắt." bàn tán xung quanh người đi đường, một trung niên nam nhân còn nói: "Nàng chắc chắn rằng, bản thân bị đánh mù."

"Khổ thân nàng, lại bị bản thân phu quân đánh mù mắt, nhìn nàng không phải người địa phương, chắc rằng trốn chạy đến nơi đây."

"Nếu như là một năm trước, nàng còn tốt. Giờ đây công chúa biến mất, hoàng hậu phản loạn, lần này nàng đến quả là đáng tiếc."

"Hoàng hậu nổi loạn cũng đúng dịp, tết nguyên đán, nhân lúc này nàng phản loạn thật đúng thời gian."