Băng Thanh Thần Đế

Chương 274: Chương </span></span>274



Vân Phàm yên nhiên đứng trên cao, nhìn trên cao mây xanh, hắn đến đây cũng gần như mười bảy năm, cuối cũng muốn đại chiến.

Đây chính là chiến trận, không phải đại chiến tông môn bình thường. Ở đây ai cũng đều vì mình người nhà, cho nên đều dốc hết toàn lực.

Vân Phàm hắn cũng như vậy, bản thân muốn thắng, kiêu ngạo bắt buộc phải có. Nhưng không thế quá tự cao, như vậy là trang bức đánh mặt.

Vân Phàm cắn răng, Cổ Mộc nhìn Vân Phàm: "Hoàng tử bệ hạ, ngươi không cần lo âu quá nhiều. Chiến trận cũng là vì hi sinh vì Hoa Quốc, vì Hoa Hạ thành dân chúng."

Vân Phàm gật đầu, không ý kiến. Tô Hạo bên cạnh, hắn giống như đang tìm kiếm gì đó?

Tô Hạo nhìn dưới thuyền ván gỗ: "Vân Phàm ta có chủ ý, nếu như chúng ta làm như Thiên Uyên tỷ tỷ, kèm thêm linh thạch vào khác thuyền bay."

"Giống như là thêm cánh cho thuyền bay, nó có thể bay nhanh hơn?"

Vân Phàm gật đầu: "Thiên Uyên tỷ tỷ, đã nghĩ qua cách này. Tỷ ấy đang thực hiện nếu như thành công, chúng ta hỏi thử tỷ ấy xem sao."

Tô Hạo gật đầu, hai người bỗng dưng giật mình nhìn xuống dưới đường mòn đất, một xe ngựa chạy qua. Người đang cầm dây là?

Tiểu Hoa, Mạn Chi quay trở về: "Chúng ta về thành, nội tình thế lực đối phương đã có thể xem xét, tất cả đội quân Hoa Hạ thành, chúng ta quay trở về."

"Chuẩn bị tác chiến."

Vân Phàm hét lớn, xung quanh thuyền bay đồng loạt hô to.

Vân Phàm gật đầu.

Bên này.

Lăng Thần, Lưu Vân hai thân thể tàn tạ: "Chúng ta, bây giờ là Kim Đan cảnh ngũ giai và tam giai, căn bản không thể đối đầu tiếp."

Lăng Thần gật đầu: "Chúng ta giải trừ a." Lưu Vân gật đầu, bên trong thành.

Hai ánh sáng đứng trên mái nhà đại điện, đều truyền đến ánh sáng màu đỏ, cũng như màu xanh.

Hai thân ảnh, được linh khí bao quanh mạnh mẽ, Lăng Thần đột nhiên mở mắt: "Phù Phù, cuối cùng cũng thoát. Tuy bên ngoài thời gian chỉ qua chút ngắn."

"Bên trong chúng ta thức hải, đã qua vài tháng."

"Đúng vậy nha, ta một bước đến Kim Đan cảnh tam giai, không cần lĩnh ngộ chân thân."

"Lăng Thần còn ngươi chân thân gọi gì nha?" Lăng Thần lắc nhẹ đầu: "Ta chân thân, chưa hề rõ tên. Đợi sư tôn để người đặt tên."

Lưu Vân dùng tay che miệng cười: "Ngươi nha, ta cố gắng giao thủ ngươi một mình lại chạy đi, giao thủ cùng thân ảnh đó. Kết quả giết chết đối phương."

"Hấp thu lực lượng linh khí, tăng cao cảnh giới đi." Lăng Thần gật đầu, bản thân hấp thu đầu kia giống y đúc hắn thân ảnh quá mạnh, nếu như không có.

Lưu Vân một bên kéo dài thời gian rất khó. Bỗng nhiên trước mắt hai người, một vết rách hư không xuất hiện.

Lăng Thần tê.

"Sư tôn, ngươi đến." Khuynh Tiêu vừa bay đến thấy hai người đều đạt đến Kim Đan: "Không tồi, các ngươi không cần gấp gáp đối phương tuy có Nguyên Anh cảnh."

"Xuất Khiếu cảnh, nhưng mà các ngươi không cần lo sợ. Thanh Vũ nàng muốn thức tỉnh long thần thánh thể, còn gọi hỏa long."

"Có chút thay đổi bản thân, các ngươi gặp nàng đừng quá bất ngờ. Đạt đến Nguyên Anh cảnh các ngươi nếu mạnh, có thể thay đổi ngoại hình."

Lăng Thần hiếu kỳ: "Sư tôn, mà phụ thân Thanh Vũ, cũng chính là ngươi phu quân sao?" Khuynh Tiêu nghe vậy, mặt không tức giận mà hơi biến sắc.

Thở dài: "Hắn cũng đích xác là ta phu quân, nhân ta cơ hội yếu thế hãm hiếp ta, bản thân còn là trong trắng cư nhiên bị hắn lấy đi."

"Còn có ta hiểu lầm hắn, về sau bỏ đi thai nhi." nàng lại lẩm bẩm:" Mẫu hậu xin lỗi ngươi." Khuynh Tiêu hơi cúi thấp đầu.

Lăng Thần thấy sư tôn, mất đi hài tử mà buồn: "Sư tôn, không sao hiểu lầm được phá giải, sư công cũng sẽ quay về."

"Liệu hắn có cho ta bất ngờ không nha, cho Thanh Vũ truyền thừa, bản thân ta cũng muốn kêu gọi sư công cho ta đồ tốt."

Khuynh Tiêu vẻ mặt hơi tức giận: "Ngươi nha, vận khí như cái rắm giờ đây muốn nhờ sư công?" Lăng Thần cười hắc hắc.

Một bên Lưu Vân hơi ủ rũ, Khuynh Tiêu thấy nàng như vậy: "Vân nhi, ngươi cũng được ta truyền thụ công pháp, nên ngươi không cần sợ hãi."

"Ngươi là hắn đạo lữ, cho nên ta cũng giúp ngươi. Nếu như ngươi phản bội hắn chết chỉ có như vậy, mà ngươi không phản bội."

"Ngươi đồ tốt không thiếu." Lưu Vân giật mình, Khuynh Tiêu tiền bối biết nàng tâm tình nha?

Lưu Vân chỉ đành đứng dậy, đi gần đến Khuynh Tiêu tiền bối: "Ngài nha, có thể hay không để ta gần tiền bối?"

Lưu Vân ánh mắt sắc bén.

Khuynh Tiêu tê, muốn chạy. Đáng tiếc nàng chạy cũng không thoát, Lăng Thần thấy tình thế không ổn nhanh chóng giải vây.

"Sư tôn trước hết chúng ta cần tìm Uyên nhi, nàng rốt cuộc đã đi đâu?" Lăng Thần ánh mắt nhìn sư tôn, trong người linh khí vừa cảm nhận thành trì.

Vậy mà phát hiện nàng đang ở, ngoài đại dương? Lăng Thần tê, hắn nhanh chóng rời khỏi mái nhà đại điện, nhảy lên đầu phượng hoàng.

"Uyên nhi, đang ở bến cảng. Đi tìm nàng xem sao." Lưu Vân bên cạnh gật đầu, Sư tôn Lăng Thần không quan hệ, nàng bây giờ có thể tự do đi lại.

Trước tiên cần tìm Long Phượng.

Lăng Thần hắn nhảy qua mái nhà rời đi , vừa qua cửa nhỏ thành cách đó không xa, thấy rõ thân ảnh Uyên nhi đang chơi đùa.

Lăng Thần thở dài, bên cạnh còn có cận vệ: "Lăng tiểu thư ngươi không được ra gần đại dương như vậy, tuy đây là bến cảng."

Lăng Uyên bĩu môi: "Hì Hì, ta muốn bắt cá để cho mẫu thân ăn nha." xung quanh nàng là xây một cột gỗ lên cao, xung quanh được đặt bằng tấm gỗ.

Nàng đứng trên tấm gỗ, dưới là nước biển. Mà sau lưng nàng, càng là hai cây xanh, cũng như hoa lá, chủ đạo là hoa đào.

Lăng Thần bước tới: "Uyên nhi, muốn bắt cá? Uyên nhi ngươi muốn bắt cá nhưng không có cần câu?" Uyên nhi tê, quay đầu nhìn lại cao thân ảnh.

Là nàng phụ thân, Lăng Uyên tê dại: "Phụ thân, ta muốn bắt cá cho mẫu hậu. Mà nàng có hay không muốn cá do ta bắt nha?"

Lăng Thần cười nhẹ, tới gần nàng: "Mẫu hậu chắc chắn sẽ thích." hắn tiến tới bên cạnh nàng, cúi thấp xoa xoa nàng đầu nhỏ.

Bỗng nhiên lệnh bài trên ngực hắn, từ từ rơi xuống khỏi hắn ngực? Lăng Thần nhìn lại phát hiện đây là lệnh bài mà sư muội đưa cho hắn.

Nếu cần có thể gọi nàng, lệnh bài bây giờ rơi xuống ván gỗ? Lăng Thần nhìn lên lệnh bài, màu đen có khắc ba chữ đỏ.

"Thiên Thanh Nhi." Xuất hiện vết nứt, Lưu Vân bước tới, cũng thấy là lạ. Hai người làm sao đều nhìn xuống ván gỗ nha? Nơi đây có nhìn rõ ràng biển?

Nhìn sang bên cạnh không thấy sao? Lưu Vân lại nhìn xuống, thấy rõ là Lăng Thanh đưa cho Lăng Thần lệnh bài rơi xuống ván gỗ.

Dễ dàng như vậy bị phá hủy, bảo mệnh thật là, có thể để người ta dễ dàng bóp nát. Cho dù bị đối phương đè ép cảnh giới không còn khí lực.

Lưu Vân cười nhẹ, lệnh bài màu đen vết nứt kéo dài, cuối cùng nghe một tiếng vỡ vụn.

Lệnh bài vỡ vụn, bên cạnh mấy người, xung quanh binh lính phòng bị, nhanh chóng lui ra khỏi bến cảng.

Chuẩn bị đội hình, linh khí tăng cao bên cạnh một đạo hư không xuất hiện, hư không đột nhiên mở ra.