Băng Thanh Thần Đế

Chương 273: Chương </span></span>273



Thiên Thanh Mạn Chi thiên sứ thần, sáu cánh hiện rõ trên cao. Khuynh Tiêu vẻ mặt nhíu mày, nàng tuy bây giờ, linh hồn ưu nhìn màu xanh linh khí.

Không biết rõ ngũ quan có đẹp hay không: "Thiên Thanh Mạn Chi?" Thiên Thanh Mạn Chi từ dưới xe ngựa biến mất, đứng trước mắt nàng.

"Ngươi căn bản chính là đi theo Lăng Thần linh hồn thể đi?" Khuynh Tiêu không hề lay động: "Ngươi đã biết, không hổ là Thiên Sứ Thần truyền thừa."

"Nếu nói về nàng, cùng với bội bạc nam nhân, ngươi có khi phải gọi ta một tiếng lão tổ."

Khuynh Tiêu cười ha ha, Thiên Thanh Mạn Chi nhíu mày: "Ngươi quen biết chúng ta lão tổ?" Khuynh Tiêu ánh mắt nhì nàng, căn bản không muốn đánh.

Linh hồn thể dù là Hóa Thần cảnh trung kỳ đối đầu, thức tỉnh chân thân lĩnh vực Thiên Sứ Thần, vẫn bị đè ép. Không có nhục nhân, bội bạc nam nhân vẫn đang giữ.

So tài đợi Lăng Thần cảnh giới bước đến Nguyên Anh, vượt cấp khiêu chiến mà thôi. Nàng Khuynh Tiêu không có đi theo Lăng Thần vận khí quay trở lại.

Hắc hắc.

"Ngươi linh hồn thể, không ngờ lại lâu như vậy, mấy ngàn năm tuổi? Tính theo thời gian ngươi còn có nhục thân."

"Ngươi quen biết Thiên Bỉ Đông?" Khuynh Tiêu ánh mắt kinh ngạc.

"Ngươi nha, mười bốn tuổi đã biết nhiều như vậy. Không tồi, quả nhiên không hổ là nàng hậu bối đáng tiếc nàng đã chết."

Thiên Thanh Mạn Chi đầu cũng cúi xuống: "Lão tổ đã chết, không biết Khuynh Tiêu tiền bối có hay không liên quan đến đường gia cùng thiên bỉ đông lão tổ cố sự?"

Khuynh Tiêu cười nhẹ: "Ta có yêu cầu nhỏ thế nào, như ngươi đã biết ta linh hồn thể dù là Hóa Thần cảnh trung kỳ, cũng không thể thắng ngươi."

"Chỉ cần ta nói cho ngươi biết, ngươi rút khỏi đợi Lăng Thần thành công đột phá?"

Thiên Thanh Mạn Chi gật đầu: "Hảo." Khuynh Tiêu tay phất nhẹ, trên cao một hình tròn linh khí tạo thành bên dưới nàng.

Một bàn ghế màu xanh hiện ra, Khuynh Tiêu ngồi xuống: "Không có trà, nên ngươi có thể tạo ra chén trà đi?"

Khuynh Tiêu ngồi xuống, Thiên Thanh Mạn Chi cũng vậy. Nàng phất tay dưới xe ngựa chén trà hiện trên bàn, nàng rót xuống hai chén trà.

Tay lưu loát rót trà: "Khuynh Tiêu tiền bối mời." Khuynh Tiêu thân ảnh linh hồn thể nhận lấy, tuy không thể uống trực tiếp, nàng có thể uống rồi tiêu thất.

Chúng thành linh khí.

"Vào năm năm trăm, các ngươi Thiên Bỉ Đông nàng sinh ra, các ngươi Thiên Bỉ Đông nàng sinh ra mang trong mình thiên sứ sáu cánh."

"Cứ như vậy một đời thiên gia thiên kiêu hoàn thành tu luyện, năm tám trăm các ngươi địch thù sáng lập lão tổ Đường Tâm sinh ra."

"Cũng là lúc ta sinh, mà lúc đó ta căn bản chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, nàng cùng hắn quen biết, cùng với bí ẩn nam nhân."

"Chính là ta bội bạc nam nhân, ba người quen biết mà hắn sinh ra bao nhiêu căn bản ta cũng không rõ."

"Ta chỉ biết rằng hắn, cảnh giới lúc đó không hề hay biết, các ngươi lão tổ gọi hắn là đại ca, mà các ngươi lão tổ là nhị tỷ, Đường Tâm chính là tam đệ."

"Thiên Bỉ Đông nàng rất yêu đại ca mình." Nghe vậy Thiên Thanh Mạn Chi giật mình: "Sao có thể, ta nghe nói rằng Đường Tâm cùng nàng yêu nhau mà sao?"

Thiên Thanh Mạn Chi ánh mắt không thể tin nổi, sau lưng thuyền bay quay đầu rời đi, Vân Phàm ánh mắt nhìn lên trên hình tròn hai thân ảnh nói chuyện.

Bên dưới ngồi trên chiến mã cùng rời đi vô số binh lính, để lại mỗi tiểu hoa xe. Nàng cười nhẹ, các ngươi nói chuyện bất quá cảnh giới vẫn có chút thấp.

Ta vẫn dễ dàng nghe.

Bên trên, Khuynh Tiêu cười nhẹ: "Đây là Đường Tâm lừa dối nàng mà thôi, mà nàng căn bản không có thích hắn."

"Yêu sâu đậm là các ngươi Thiên Bỉ Đông, yêu sâu đậm đại ca mình, đường tâm cảm thấy ghen ghét, nên quyết định lừa nàng."

"Cho nên Thiên Bỉ Đông mới cho hắn xem qua vài công pháp Thiên gia và cũng như bị đánh cắp."

"Thiên Bỉ Đông nàng vậy mà bị hắn lừa năm năm, nàng không thể tin được hắn nói dối, đại ca muốn lấy thiên giai công pháp."

"Xem qua thiên giai công pháp tất cả đều là lừa dối, nàng tin tưởng nhất lại bị phản bội chất vấn đại ca."

"Cuối cùng nàng bất quá lại giao lần đầu cho hắn, sinh ra Thiên Nga là đời tiếp theo lão tổ, năm một nghìn nàng quyết sinh tử Đường Tâm."

"Nàng nhân cơ hội đại ca rời đi mà khiêu chiến kết quả thất bại đường tâm sát hại, hắn quay trở về thấy nàng chết trước mắt hắn."

"Hắn cay đắng một đạo đánh qua Đường Tâm vẫn lạc." Thiên Thanh Mạn Chi ánh mắt không thể tin nổi.

"Khuynh Tiêu tiền bối, mong người kể lại mọi chuyện cho ta nghe được không?" Khuynh Tiêu cười nhẹ: "Ta đây chỉ tóm tắt cho ngươi nghe mà thôi, không có ý định nói cho ngươi."

Thiên Thanh Mạn Chi biết, bản thân không thể hỏi thêm cúi đầu: "Không biết, người có thể cho ta biết."

"Tại sao, ta sáng lập lão tổ lúc đó chỉ có tam thần, lại không có gặp qua khác thần không?"

Khuynh Tiêu cười nhẹ: "Thế Giới sáng lập thời gian, ta không rõ. Nhưng bất quá năm đó rất nhiều thần, đáng tiếc các ngươi tam đại sáng lập thần đầu tiên, về sau chính là có tiếp theo thần."

"Hoặc giống như các ngươi tam đại thiên kiêu vạn năm trước, mà thần cấp thấp căn bản không thể gặp được mấy người bọn hắn, cũng như tam đại thiên kiêu không có gặp qua."

"Không đúng nàng có gặp qua." Khuynh Tiêu ánh mắt kiên định, Thiên Thanh Mạn Chi hiếu kỳ, nàng trong câu Khuynh Tiêu tiền bối.

Nói tới là ma nữ tông vị đó, vậy là đại lục này, vạn năm trước thần vẫn còn. Thiên Thanh Mạn Chi ta cũng muốn gặp vạn năm trước thần.

Thiên Thanh Mạn Chi gật đầu: "Đa tạ tiền bối, như vậy ta cáo từ." Thiên Thanh Mạn Chi đứng dậy rời đi, tuy nàng nói chỉ là ngắn gọn.

Thiên Thanh Mạn Chi cũng hiểu, đường gia, mối thù này các ngươi không thoát. Đối với Thiên Bỉ Đông lão tổ, nàng bị lừa năm năm.

Thiên Thanh Mạn Chi biết rằng, lão tổ có hỏi qua đại ca trong lời nàng nói không. Nhưng Mạn Chi biết, Thiên Nga tiếp theo lão tổ.

Là Thiên Bỉ Đông nữ nhi, và là đại ca nữ nhi. Hai người bí ẩn? Mạn Chi không hỏi nhiều nàng bay xuống dưới xe ngựa.

Xâm nhập bên trong xe ngựa thấy Tiểu Hoa đang lo lắng. Mạn Chi cười nhẹ: "Ta không sao, chúng ta quay trở về."

"Ân, sư tôn người không sao là tốt." Tiểu Hoa lau nhẹ nước mắt, đi ra ngoài nắm lấy dây ngựa đánh nhẹ.

Ngựa quay đầu rời đi.

Khuynh Tiêu trên cao, nhìn xa xa Thiên Thanh Mạn Chi rời đi, vẻ mặt bỗng nhiên dương cao: "Thanh Tiêu, chàng nữ nhi Thiên Nga, mất tích là một bí ẩn nha?"

Vân Phàm bên này, hắn đứng trên thuyền cao.

"Tô Hạo ngươi nói xem, nàng có hay không nổi ra đại chiến?" Tô Hạo lắc đầu: "Nàng nói hình như là muốn trì hoãn, cho nên chúng ta yên tâm rời đi trước."

Vân Phàm vẻ mặt vẫn lo lắng, dù biết chắc nàng không xảy ra truyện gì. Cứ như vậy không tốt, mấy ngày sau đó, muốn đại chiến Lăng Thần đột phá.

Hóa Thần cảnh cũng có thể giúp hắn bước đến Nguyên Anh không?