Băng Thanh Thần Đế

Chương 283: Chương </span></span>283



Lăng Thần nhìn lên Thiên Thanh Mạn Chi cười nhẹ: "Đến phiên ta phản kích." hắn chưa nói hết câu, thân thể hết khí lực mà rơi xuống đất.

Lăng Thần ngã xuống đất, đầu hướng xuống thân thể ánh mắt thương tích nhìn trên cao thiên sứ chân thân Mạn Chi.

Thanh Vũ cách xa xa hét to: "Lăng Thần, ngươi muốn thất bại như vậy? Muốn bảo vệ ngươi sư muội, sư tỷ ngươi phế như vậy sao?"

Thanh Vũ đánh bay Vân Phàm ra xa, Vân Phàm ánh mắt kinh thường nhìn nàng, giao thủ còn muốn xem đối phương hắn bay một đường vòng cung.

Tấn công Thanh Vũ: "Vân Phàm ngươi cút." nàng một quyền đem Vân Phàm đánh ra xa, Thanh Vũ hướng bên dưới bay đi.

Vân Phàm nhanh chóng đuổi theo nàng: "Ngươi kẻ địch là ta." Vân Phàm một kiếm chém ra, Thanh Vũ nếu như không ngăn chặn.

Nàng bị thương là điều hiển nhiên, Thanh vũ một quyền cắn chặt: "Hừ nho nhỏ lực, cũng muốn tấn công ta."

Thanh Vũ một quyền đem đối phương đánh bay: "Vân Phàm, ngươi giám ngăn cản ta gặp hắn, ngươi nên biết hậu quả!"

Thanh Vũ cắn chặt răng: "Cực Hạn Chi Hỏa, Vô Song Quyền." nàng duy trì tiếp tục công pháp, giáp tay vẫn còn nên không thay thế mới giáp tay, mà bùng lên ánh sáng lửa.

Thanh Vũ sau lưng to lớn hỏa long chân thân, bay nhanh lên trời cao há to miệng, một màu đỏ linh khí tụ hội tại đầu hỏa long miệng.

Hỏa Long bắn ra một màu đỏ linh khí, bao phủ toàn bộ mấy người, Vân Phàm chân thân bị bao phủ, một màu đỏ linh khí bao phủ toàn bộ Vân Phàm thân ảnh.

Vân Phàm ánh mắt sắc bén: "Hừ, nhận lấy."

Vân Phàm thân ảnh biến mất, xuất hiện trước mắt một kiếm chém ra, Đầu Hỏa Long xung kích công kích một đường kéo dài, cũng bị chân thân Vân Phàm.

Kiếm ngăn chặn, hai đạo công kích va chạm vào nhau, công kích Thanh Vũ không hề yếu, mà đem bao trùm chân thân Vân Phàm.

Vân Phàm bản thể xuất hiện trước mắt nàng màu đỏ hỏa không cách nào ngăn cản, Thanh Vũ hừ nhẹ: "Cút." nàng một quyền, hiện ra một đường kéo dài hỏa.

Thanh Vũ mặc chiến giáp bay trên cao, thân ảnh uy nghiêm không sợ trời sợ đất. Tóc đỏ ngầu bay theo gió, Thanh Vũ siết chặt quyền.

"Vân Phàm, ta muốn đi cứu Lăng Thần ngươi lại ba lần bảy lượt ngăn cản ta. Hôm nay ta muốn giết chết ngươi!" nàng gầm thét ngước đầu lên cao.

Thân ảnh biến mất, một quyền đánh Vân Phàm thân thể, Vân Phàm đôi mắt xanh băng nhìn Thanh Vũ tóc đỏ thiếu nữ: "Thanh Vũ hôm nay chúng ta muốn phân thắng bại!"

Thanh Vũ siết chặt quyền, đem Vân Phàm kiếm đánh vỡ tan: "Dù cho thế nào, hôm nay ta cũng muốn đem ngươi chết tại ta quyền."

Nàng lại cười châm chọc:"Ha Ha Lăng Thần hắn cứu giúp ta, ta muốn không giúp hắn sao? Vân Phàm a Vân Phàm, Lăng Thanh từng nói ngươi có Băng Kiếm Thần truyền thừa."

Vân Phàm ngạc nhiên: "Lăng Thanh, không hổ là nàng, nhưng hôm nay muốn cản ngươi, nếu không thể giết ngươi ta có thể chạy. Hắc Hắc Mạn Chi sư muội nàng rất mạnh!"

Thanh vũ khinh thường ra mặt: "Ngươi chẳng qua là ngu dốt mạnh miệng, nếu như không có Băng Kiếm Thần truyền thừa, ngươi cũng chẳng qua là phế vật."

"Ngươi như Lăng Thần sao? Hắn cơ duyên tuy đen đủi vẫn cố gắng tu luyện. Ngươi thì sao sinh ra gia tộc đỉnh cao, tài nguyên tu luyện không thiếu."

"Bất quá vừa có Trúc Cơ cảnh, còn ta gia tộc rời khỏi bị mẫu hậu nhốt mười tám năm, ta cuối cùng cũng không tu luyện cảnh giới vẫn là Luyện cảnh."

"Ngươi thì là một hài tử mạnh miệng, ta nói không sai a?"

Vân Phàm không từ chối mà phủ nhận: "Đúng thật ta mạnh miệng, nhưng lúc đó ta tiểu hài tử biết cái rắm." hắn thật sự là biết, nhưng muốn làm hài tử vui đùa cách.

"Hừ, ngươi ngu dốt chịu chết." Thanh Vũ bay nhanh tới một quyền đánh đối phương, Vân Phàm không chú ý tới nàng vậy mà công kích nhanh chóng.

Không kịp đỡ thân ảnh bị nàng một quyền, đánh bay, thân ảnh Vân Phàm xoay vòng trên không, rơi xuống chạm với tường thành ho khan, tường thành sau lưng hắn cũng có một lỗ to vết nứt.

Binh lính trên cao run rẩy. Tường thành đột nhiên lay động?

"Nàng một quyền này thật mạnh, không phải ta xương cốt cứng rắn, không thì bây giờ cũng đã chết."

Vân Phàm bay ra khỏi tường thành, nhìn lên cao ánh đỏ hỏa long sau lưng bao phủ toàn bầu trời.

Cũng gần đến giữa trưa, trận chiến này kéo dài cũng mấy giờ. Vân Phàm lau vết máu trên miệng, màu xanh băng y phục đầu bẩn thỉu.

Một bên khác.

Dưới đất lúc này.

Lăng Thần hắn đứng dậy khỏi hố đất, nhìn trên cao Thiên Thanh Mạn Chi sáu cánh thiên sứ, tỏa ra quang minh nguyên tố.

Không tồi, không tồi, có thể một công pháp Thiên Sứ Thần quang, đem hắn đánh bay xuống dưới, tinh thần công kích thật đau.

Lăng Thần hắn rơi đúng là cổng thành nơi, xung quanh thi thể Họa Hạ thành lại không có?

Hoa Hạ Thành trước cổng thành là thi thể từ cao rơi xuống, cách đó vài trăm mét không xa là Hoa Hạ Thành cùng phản loạn quân lính, phản loạn quân lính dùng khiên ngăn chặn.

Hoa Hạ thành binh lính khống chế nguyên tố, từ dưới đất xuyên phá qua khiên phòng hộ, nhưng không ngờ tới đứng đầu khiên quân đội.

Có dùng đến thổ nguyên tố thuộc tính, từ dưới đất nhô lên một bức tường lớn ngăn cản, Hoa Hạ thành binh lính lao đến, không thể phá hủy.

Phản loạn binh lính, nhảy lên cao đất, dương cung hướng bên dưới ngàn quân Hoa Hạ thành: "Các ngươi đầu hàng đi, bên trong đại nhân lĩnh vực, chúng ta bất khả chiến bại."

Hoa Hạ Thành quân lính đứng đầu, một trong đó mặc chiến giáp: "Dù chết, cũng muốn bảo vệ Hoa Hạ Thành, không thể vẫn lạc tại đây."

"Vì Hoa Hạ Thành, vì dân chúng bách tính phản loạn quân các ngươi nên chết."

Phản loạn quân lính dương cung bắn, bên trong màu đỏ lĩnh vực, hai bên đội quân liên tục tấn công nhau, không cách nào khác là đánh.

Lăng Thần đang trước cổng thành, đứng dậy: "Lăng Thần, hóa ra ngươi chưa chết nha." Lăng Thần quay đầu nhìn lại là Cổ Nhược Ca quyền đánh bay To Hạo.

Kiếm chém Cổ Mộc: "Cổ Nhược Ca sư tỷ, cố lên ta giải quyết nàng." Cổ Nhược Ca cười hì hì nghiêng đầu ra sau: "Kịch hay bắt đầu."

Thân ảnh nàng hóa thành một đạo màu chiến giáp, thân ảnh biến mất một quyền đánh xuống Tô Hạo: "Ngươi đừng tưởng rằng, cảnh giới Nguyên Anh có thể đè ép chúng ta!"

Cổ Nhược Ca ánh mắt sắc bén xuất hiện trước mắt hắn: "Tại sao không thể, Kim Đan cảnh tam giai như ngươi duy trì trước mắt ta lâu như vậy."

"Cũng nên chết, Cực Hạn Quyền Linh." nàng đôi tay bao phủ một lớp màu hồng linh khí, ánh mắt sáng rực, đưa quyền xuống.

Tô Hạo nhanh chóng dùng đại đao ngăn chặn, màu nâu đất từ dưới bay lên bao quanh lấy hắn đại đao, làm phòng hộ muốn ngăn chặn đầu này quyền.

Chỉ thấy trước cổng thành, Tô Hạo nằm trên đất cỏ mọc xung quanh đều nhuốm máu, hai tay nắm chặt đại đao, trước mắt đại đao là một phòng hộ đất, mà trước phòng hộ đất.

Là sắc bén ánh mắt, đang nghiêng người uy lực quyền đánh xuống, quyền vừa chạm vào phòng hộ bằng màu nâu thổ.

Một quyền đem phòng hộ màu nâu đất xuyên qua, ánh mắt khinh thường nhìn Tô Hạo, quyền xuyên qua đại đao. Đại đao rạn nứt.

Tô Hạo tay buông lỏng thanh đại đao, muốn dùng đến pháp bảo, đáng tiếc ánh mắt sắc bén Cổ Nhược Ca đã đến, một quyền đánh hắn ngực.

Tô Hạo bị đánh bay ra, ngã lăn vài vòng trên đất. Thân thể hộc máu ánh mắt không thể tin nỗi ngất đi, màu lam y phục.

Trên ngực, là một quyền lớn. Cổ Nhược Ca đứng thẳng người ngước nhìn nằm trên đất Cổ Mộc.