Mà Cự Hùng không thể, cho nên chỉ có bình thường ở tại đây khu vực, Cự Hùng ánh mắt nhìn Vân Phàm.
"Huynh đệ nhìn ánh mắt của ngươi, là đang suy nghĩ cái gì sao?" Vân Phàm thấy vậy bình tĩnh đáp.
"Ta đang nghĩ cách nào, làm sao có thể để nhân ngư ba đầu yêu thú cùng phe chúng ta liên minh." Cự Hùng nghe đến hai từ nhân ngư.
Run rẩy hỏi: "Chính là ở phía đông hồ nước sao?" Vân Phàm ngồi trên đất nhìn run rẩy Cự Hùng: "Ngươi làm sao nha?"
Cự Hùng còn chưa tin hỏi lại: "Có phải là ba đầu đều là Xuất Khiếu cảnh?" Vân Phàm gật đầu: "Đúng vậy nha, ba đầu Xuất Khiếu cảnh."
Nghe vậy Cự Hùng tê: "Không ngờ, lúc đó ta tưởng rằng các nàng đột phá thất bại vẫn lạc hai đầu, lại không ngờ tới là ba đầu đều thành công đột phá!"
Sói Lang, Đại Bàng hai đầu thủ lĩnh kinh ngạc nhìn Cự Hùng: "Ngươi biết các nàng?"
Cự Hùng to lớn đầu gầu gật nhẹ: "Đúng vậy, có gặp qua cũng như giao thủ qua, ba nàng hợp lại năm đó, cũng đã tương đương với Xuất Khiếu cảnh đỉnh phong."
"Nếu như bây giờ ba đầu nhân ngư, đều đột phá Xuất Khiếu cảnh như vậy thực lực ba người hợp sức lại, có thể trở thành tiếp theo Rừng Rậm Chi Vương."
Cự Hùng giọng nói run rẩy, không biết hắn đang nói cái gì mà run rẩy không ngừng, Mạn Chi nghe vậy nghi hoặc? Tại sao các nàng có thể hợp lại.
Lại không đi ra hồ lớn, dù là nàng tài trí cao thâm cũng không nghĩ đến điều này chợt nàng nhớ ra. Chả lẽ là, đợi thời cơ gì sao?
Không đúng Xuất Khiếu cảnh lâu như vậy không phải như nàng, ba đầu nhân ngư khẳng định chỉ là Xuất Khiếu cảnh tam giai, không giám tấn công khu vực trung tâm.
Chỉ sợ rằng: "Trung tâm khu vực, không phải là Xuất Khiếu cảnh, mà các ngươi tình báo chắc chắn sai." Vân Phàm hắn cũng đang định nói ra, không ngờ Mạn Chi sư muộn nói trước.
Vân Phàm suy tư: "Ba nàng Nguyên Anh hợp sức lại, có thể chiến đấu Xuất Khiếu cảnh đỉnh phong, mà các nàng bây giờ là Xuất Khiếu cảnh lại không tấn công, nếu hợp sức lại là Hóa Thần cảnh trung kỳ hoặc hơn."
Vân Phàm biết cảnh giới càng cao, hợp sức cũng phải thấp hơn trước một bậc: "Khả năng Rừng Rậm Chi Vương là Hóa Thần cảnh hậu kỳ, hoặc viên mãn hay là trên nữa đỉnh phong."
Ba đầu yêu thú tê, Cự Hùng càng là run rẩy: "Hóa ra ba nàng giải trang đột phá thất bại, là có nguyên do không thể đầu Rừng Rậm Chi Vương thâu tóm."
"Đột phá thất bại, chết đi hai đầu Rừng Rậm Chi Vương thấy các nàng không có uy hiếp, nên mới tha hóa ra là các nàng trốn tránh kế sách."
Vân Phàm nuốt một ngụm khí lạnh: "Vậy chúng ta muốn nhân ngư nhất tộc, trợ giúp rất khó sao?"
Thiên Thanh Mạn Chi nàng ngồi trên ghế, do Sói Lang tạo thành bằng linh khí.
Cự Hùng lãnh địa lúc này, xung quanh là được bao bọc bởi cột đá cũng như cây xanh, mà chính giữa là một cây xanh che đậy thái dương ánh nắng.
Thiên Thanh Mạn Chi nàng ngồi trên màu xanh linh khí ghế, mà Vân Phàm ngồi trên đất, Sói Lang nằm trên đất, Đại Bàng cũng nằm trên đất mà Cự Hùng thủ lĩnh.
Đứng cạnh cây xanh đầu gấu đứng thất thần: "Hóa Thần cảnh làm sao chúng ta có thể thắng?'
Đầu Cự hùng không ngừng run rẩy, hắn không biết bản thân có hay không thắng, xung quanh tộc nhân cũng quỳ xuống suy sụp: "Nếu cứ như vậy, ắt hẳn Rừng Rậm Chi Vương.'
"Cũng sẽ không để yên, phản loạn Rừng Rậm Chi tất cả đều chết, tất cả chỉ có chết sao?" Cự Hùng đầu gấu không còn cao thâm uy áp mà sợ hãi.
Mạn Chi hừ nhẹ: "Chết có gì đáng sợ? Chết chính là được giải thoát các ngươi sợ? Chết còn sung sướng hơn sống, sống bị hành hạ!"
"Nô bộc các ngươi muốn sao? Thà huy hoàng thời gian ngắn, còn tốt hơn nô bộc cả đời!" Thiên Thanh Mạn Chi cười nhẹ nói ra.
Cự Hùng thủ lĩnh cũng suy tư, thân thể vẫn run rẩy, Thiên Thanh Mạn Chi ánh mắt nhìn hai đầu Thủ Lĩnh còn lại, không có run rẩy.
"Chúng ta, đều sống mấy trăm năm yêu thú? Sống như vậy đối với phàm nhân căn bản đã quá già, sống tiếp không bằng hi sinh, nếu như thắng tộc nhân sẽ không còn bị nô bộc."
"Mà thua tộc nhân sẽ bị nô bộc, chết hay sống đều không khác biệt, chi bằng một lần huy hoàng, còn hơn cả ngàn lần nô bộc lão Hùng ngươi sợ?"
"Cự Hùng nhà ngươi, tên chỉ là cái danh dự sao? Cự Hùng tên của ngươi mang theo phần uy hùng, không sợ hãi bất cứ thù địch, ngươi cứ như vậy sợ?"
Vân Phàm không nói gì, hắn biết nếu muốn thắng mà hoàn thàn tứ khảo, chết cũng có thể không chết vẫn sống tốt, sống không tốt.
Chi bằng tử? Đáng tiếc nếu ngươi vấp ngã, không muốn đứng dậy sao? Muốn bị nô bộc sao? Vân Phàm hắn không muốn, muốn tự do tự đại.
Vân Phàm hắn đặt bản thân vào trong Cự Hùng thủ lĩnh, nếu hắn thắng hậu bối ta có thể sống tốt, không như đời của ta, to lớn khu vực cư nhiên chỉ có thể đi lại khu vực nhỏ.
Vân Phàm cười nhẹ, không đời nào dù có một cơ hội nhỏ cũng muốn thắng, Vân Phàm đầu chợt nhớ ra, tam đầu nhân ngư có thể đối mặt Hóa Thần cảnh trung kỳ hoặc hơn, mà thêm Thiên Thanh Mạn Chi.
Không thể đối đầu Hóa Thần cảnh hậu kỳ sao hoặc trên sao? Vân Phàm chợt nhớ ra Hóa Thần đỉnh phong, thở dài duy nhất vẫn là mấy người đột phá Xuất Khiếu cảnh.
Có thể kéo dài thời gian, Vân Phàm cười nhẹ, bản thân muốn phá vòng vây, không thể chết như vậy? Chết phải chết dưới tay Lăng Thanh, địch nhân muốn giết hắn.
Trước khi chết để kẻ địch vui sướng, như vậy chết, không ai khóc mà vui sướng. Chết không đáng sợ.
"Cự Hùng thủ lĩnh, ta suy nghĩ cuối cùng vẫn quyết định nói ra." Vân Phàm ngồi trên thảm cỏ xanh bình tĩnh nói, tóc xanh băng buộc qua sau lưng.
"Nếu như có thể để tam đại nhân ngư Xuất Khiếu cảnh, hợp lại có thể thực lực Hóa Thần cảnh trung kỳ hoặc hơn, mà kéo dài thời gian với Hóa Thần cảnh đỉnh phong hay viên mãn?"
"Các ngươi nghĩ có thể hay không? Ta tin tưởng cho dù kéo dài ít thời gian vẫn có thể, mà các ngươi đợi thời gian đột phá Xuất Khiếu Cảnh, nhân cơ hội đó giải quyết."
"Huyết Thổ Long, giải quyết hoàn tất Huyết Thổ Long lại hợp sức diệt Hóa Thần cảnh đỉnh phong Rừng Rậm Chi Vương, không muộn."
"Kế sách ta đặt ra, thực thi hay không ta không rõ." Vân Phàm lắc đầu, kế sách hắn chợt nhớ ra, không biết có nên hay không thực thi.
Cự Hùng thủ lĩnh, không còn run rẩy: "Kế sách của ngươi, bình thường nói tới chính xác rất dễ dàng, quan trọng nhất vẫn là."
"Nhân ngư tộc, muốn giết chết nhân ngư tộc? Đồng tộc đối phương đổi ý? Giết lại chúng ta thì sao?" Vân Phàm trầm tư, Cự Hùng nói chính xác không thể sai vào đâu được.
Mà Vân Phàm hắn, nghĩ qua cái này. Nhân ngư tộc khả năng giết lẫn nhau hay không, Vân Phàm lâm vào trầm tư, xung quanh ai nấy đều trầm tư.
Thiên Thanh Mạn Chi thở dài: "Các ngươi suy nghĩ nhiều quá làm gì? Không đánh thắng ta gọi trưởng lão, lão tổ không được sao?'