Băng Thanh Thần Đế

Chương 304: Chương </span></span>304



Ba đầu tộc trưởng không tin Thiên Thanh Mạn Chi lời nói, ba đầu tộc trưởng chỉ cho rằng tiền bối, đang khuyên nhủ mấy người, đã chiến còn sợ?

Cự Hùng đứng thẳng đầu gấu: "Tiền bối chúng ta đã biết." Hắn tộc nhân hay chính là Cự Hùng sinh ra không có sợ như vậy là dũng mãnh tộc nhân.

Nhưng bị Rừng Rậm Chi Vương đô hộ mấy trăm năm tính cách cũng phải bị vặn vẹo, Thiên Thanh Mạn Chi thấy vậy thở dài, mấy đầu yêu thú nghe đến cao thâm hơn cảnh giới liền sợ?

Căn bản quá kém, nàng nhìn lên trời xanh đã chuyển tối: "Chúng ta nghỉ ngơi trước, ngày mai nghĩ kế sách kết liên minh Nhân Ngư tộc."

Đại bàng thủ lĩnh trực tiếp vỗ cánh bay lên cành cây nhắm mắt mà ngủ, Sói Lang nằm xuống đất, Cự Hùng cũng như tộc nhân nằm tại chỗ.

Mà Vân Phàm không có ngủ, hắn tìm kiếm một nơi, hơi cao hơn các nơi khác. Ngồi trên đó nhìn lên cao mặt trăng.

Trong màn đêm.

Cự Hùng tộc nhân lãnh địa, Vân Phàm ngồi trên một núi đất nhỏ, hắn ánh mắt nhìn xung quanh không có nhiều cỏ xanh, Cự Hùng tộc nhân cũng không có gần nơi đây.

Ánh mắt nhìn lên cao suy tư, Mạn Chi nàng thân ảnh màu vàng y phục bước tới, cũng ngồi xuống, Vân Phàm chú ý tới nàng.

Vân Phàm thở dài: "Mạn Chi sư muội? Ta thật sự quá phế sao?" Mạn Chi ánh mắt nhìn hắn, màu vàng tóc trên đó còn có một trâm cài tóc xuyên qua.

Ánh mắt đảo qua hắn, màu vàng óng ánh mắt nhìn hắn Vân Phàm run nhẹ, bởi hắn vừa hỏi nàng một câu ngu ngốc.

Mạn Chi thay đổi quá nhanh, từ khi đi đến Tiên Đạo Tông mấy tháng, tính cách nàng cũng dần dần thay đổi, Thiên Thanh Mạn Chi thay đổi về cái gì?

Căn bản không rõ, nhưng mà hắn biết với bây giờ ta Vân Phàm, nói chuyện bình thường với nàng quá khó khăn.

"Đây chính là ta với cường giả ngăn cách sao?" Vân Phàm thở dài, Thiên Thanh Mạn Chi màu vàng tóc cũng như màu vàng y phục ngồi xuống.

"Vân Phàm ca ca, ngươi không phế vật chỉ là ngươi quá chơi đùa mà thôi, ngươi nếu như có mục tiêu hay báo thù là có thể thay đổi tích cách bản thân."

"Vân Phàm ca ca bây giờ không có một chút lo lắng, ngươi có lão tiền bối bảo vệ. Ngươi nghĩ lão tiền bối thực lực cũng không mạnh, chỉ có thể bảo vệ tốt ngươi."

"Lão tiền bối, không thể bảo hộ ngươi đồng bạn, mà ngươi vì có lão tiền bối tâm tình vẫn bình thản, tính toán theo phàm nhân cách nghĩ."

"Ngươi ăn chơi lêu lổng, là thường tình chuyện. Vân Phàm ca ca ngươi nên nhớ, ngươi là Vân Thiên Quốc hi vọng, cũng chính là đạo lữ ngươi hi vọng."

"Con dân Vân Thiên Quốc hi vọng." Vân Phàm ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm nàng, thấy vẻ mặt Thiên Thanh Mạn Chi nhìn lên cao ánh trăng.

"Mạn Chi ngươi thay đổi cũng là một trong đó sao?" Mạn Chi lắc đầu, mắt vẫn không nhìn Vân Phàm mà nhìn ánh trăng trên cao.

"Không, ta không phải cầu báo thù, cầu quốc gia ta không phải Vân Thiên Quốc con dân, ta không thể đi cùng Vân Thiên Quốc cũng như ngươi."

"Cái ta cầu, chính là sức mạnh." Mạn Chi tâm vui vẻ, chỉ cần có sức mạnh bắt tỷ tỷ xuống dưới tay nàng, để tỷ tỷ không chạy trốn ngoan ngoan làm nàng phu quân.

Dĩ nhiên là nàng bách hợp tính cách đã dâng cao, cuồng sư tỷ tính cách lại muốn dâng cao thêm một tầng.

Vân Phàm suy tư về hắn vừa sinh ra, có khí ức kiếp trước. Lại như một tiểu bài tử mà chơi đùa, không nỗ lực tu luyện. Thân là người xuyên qua.

Chỉ vì có thân phận cao tầng, ăn chơi vui đùa có thể sao? Còn có tự tin thái quá? Vân Phàm ta năm đó cư nhiên tính cách đều vì vặn vẹo.

Vân Phàm nếu như ta có thể quay về lúc xuyên qua tốt biết bao, có thể không phải chơi đùa cùng Tô Hạo, cũng như không tự tin thái quá.

Chăm chú tu luyện, khả năng bây giờ ta cũng là Hóa Thần cảnh sơ kỳ, thấp nhất Xuất Khiếu cảnh, sai lầm.

Vân Phàm trong đầu chỉ có như vậy từ, hắn có kẻ địch là thiên kiêu Lăng Thanh, thân phận bí ẩn. Mà tiền bối không thể bảo vệ hắn mãi.

Vân Phàm cắn chặt răng, muốn mạnh. Hắn muốn cầu sức mạnh, nhanh chóng ngồi xuống vận công tu luyện, xung quanh từng đạo linh khí bay qua.

Vân Phàm ta muốn đột phá, Vân Phàm cười nhẹ trong tinh thần không ngừng tu luyện, Thiên Thanh Mạn Chi ánh mắt đảo lên cao, thân thể tiêu thất xuất hiện trên cao.

Ánh trắng chỉ đứng sau lưng nàng, nhưng đây chỉ là hư ảo, bởi vì ánh trắng thật sự là ở ngoài Huyền Tiên Đại Lục, nàng đưa đàn ra đánh nhẹ.

Thiên sứ thân ảnh sáu cánh hiện ra, từng đường vân kiếm múa. Thiên Thanh Mạn Chi càng đánh thiên sứ thân ảnh sáu cánh múa càng thuần khiết.

Thiên Thanh Mạn Chi cười, nàng đánh nhẹ đàn không ngờ xa xa hướng đông bắc, chính là nơi hồ lớn truyền đến âm vang.

"La La La La."

Cũng như có tiếng hát, Thiên Thanh Mạn Chi bừng tỉnh là nhân ngư nhất tộc, mới có khả năng hát hay như vậy. Cứ tiếp tục như vậy có khả năng để nhân ngư nhất tộc kết liên minh không ngừng.

Thiên Thanh Mạn Chi đánh nhẹ đàn, giọng hát vẫn truyền đến, làm cho Cự Hùng, Sói Lang nhất tộc, cả vùng ngoại trung tâm khu vực, đều lâm vào mê mang ngủ thiếp đi.

Mà mỗi Vân Phàm hắn cố gắng chống cự, tiếng âm xa lạ, tiếng đàn quen thuộc. Cả hai hòa làm một tạo êm ru ngủ cấp cao, có thể để cao thâm cảnh giới lâm vào mê man ngủ nếu như không ý thức được.

Vân Phàm tâm niệm khống chế, xung quanh từng đạo băng nguyên tố thuộc tính bay quanh hắn thân thể.

Thiên Thanh Mạn Chi càng đánh đàn hăng hái, Bên trong Rừng Thanh Lang, Cự Hùng trung tâm khu vực ngoại trung tâm, tiếng đàn vang trong đêm, cũng như tiếng ca vang trong đêm.

Thiên Thanh Mạn Chi ánh mắt nhìn hướng đông bắc, vô số tiếng âm vang do nhân ngư hát đều không ngừng phủ qua, dù chỉ là la la từ.

Nhưng từ nhân ngư trong miệng lại trong trẻo, không có tạp âm. Rất dễ nghe cũng như nàng tu luyện đàn thành tạo Đại thành viên mãn nửa bước viên mãn sơ kỳ.

Mà vẫn còn thua tiếng âm nhân ngư nhất tộc, không hổ là sinh ra mang trong mình âm luật đỉnh cao, nàng có thể học tập đối phương tiếng ngân nga.

Vân Phàm bên dưới đất, vừa chống cự âm vang ru ngủ, hắn thay đổi âm vang như tinh thần công kích bản thân, mà không ngừng.

Đột phá riềng xích, bỗng một đạo ánh sáng bay qua thân thể hắn, Vân Phàm nguyên ảnh cảnh lục giai, Vân Phàm mới thở dài, bản thân riềng xích phá vỡ.

Linh khí hao tổn gần hết, nhân ngư tộc lạ thuộc âm vang, quen thuộc tiếng đàn. Thật là không hổ là tinh thần công kích dễ dàng đột phá.

Vân Phàm nằm ngục xuống, ngủ không hay biết gì, bởi vì hắn thành công đột phá, Nguyên Anh cảnh lục giai, phá vỡ mọi ngăn cản.

Muốn mạnh, không thể vì lão nhân tiền bối bảo vệ mà lơ đáng, Thiên Thanh Mạn Chi nàng tuy có lão tổ mạnh mẽ, nhưng nàng căn bản từ đầu đến cuối.

Gặp cao thâm cảnh giới cao hơn mình, không sợ chết. Huy hoàng phút chốc còn hơn nô bộc ngàn năm, mà nàng huy hoàng còn tốt hơn bị đánh gần chết còn bị hãm hiếp?