Vân Phàm ngồi sụp xuống, không tin vào mắt mình. Xung quanh cảnh vật tàn tạ băng tinh bao phủ, Vân Phàm lấy ra vương miện.
Ánh mắt nhìn xuống dưới thân ảnh, lại nhìn lên cao Thiên Thanh Mạn Chi bay tới, Vân Phàm nhanh chóng đứng dậy.
Trung tâm khu vực, có hai hố to đất, xung quanh đều là băng tinh bao phủ, đại thụ cây lớn đều không còn, chỉ còn mỗi xích đu, một tấm gỗ còn nguyên vẹn.
Còn lại tất cả đều bị băng tinh bao phủ, chiến trận này thắng, trả giá lại là rất nhiều người hi sinh. Nổi lên chiến trận, đều là có người hi sinh.
Vân Phàm đứng trước thân ảnh nằm trên đất Nhân Yên, màu xanh biếc y phục kèm theo vảy cả, trên cổ là chết đi Lộ Xà, nàng một lần là bốn người chết.
Nhân Yên, Nhân Nhã, Nhân Ngu, Lộ Xà. Vân Phàm cười nhẹ ngước đầu lên cao, thấy Thiên Thanh Mạn Chi, ánh mắt hắn nhìn nàng.
Thiên Thanh Mạn Chi đáp xuống dùng hết khí lực, mở ra hư không. Tiểu Hoa đang cùng Thiên Uyên nói chuyện, bên cạnh xuất hiện một đạo hư không, trực tiếp kéo nàng đi ra.
Nàng giật mình không thể tin được, bị kéo đến Tiểu Hoa.
Nhìn xuống dưới thân ảnh chết đi Nhân Yên, không tự nhủ che miệng, ánh mắt rưng rưng: "Nhân Yên sư tỷ." Thiên Thanh Mạn Chi, ánh mắt rưng rưng.
"Tiểu Hoa thời gian chưa qua năm phút, có thể để Nhân Yên sư tỷ, phục hồi lại sao? Chỉ cần hai mươi hơi thở cũng hảo, ta muốn nghe nàng giọng nói!"
Thiên Thanh Mạn Chi lâm vào thê thảm, trầm trọng.
Tiểu Hoa gật đầu: "Ta sẽ cố gắng." nàng đưa tay xuống, vô số đạo nguyên tố chữa trị đối phương.
Xung quanh cơ thể Nhân Yên, hiện ra màu xanh hạt nhỏ linh khí, từng lúc bay lên cao.
Không biết qua bao lâu, vẫn không có dừng lại. Lúc này Tiểu Hoa linh khí cạn kiện, nàng vẻ mặt ủ rũ, ánh mắt khóc lóc nhìn lên cao.
"Ta không thể cứu vãn đối phương."
Thiên Thanh Mạn Chi giật mình, ngồi sụp xuống đất khóc lóc. Vân Phàm ánh mắt không thể tin được, trên cao lão nhân đáp xuống.
Hắn chậm rãi bước tới: "Nàng sinh mệnh đã cạn, ra đi không oán niệm, ngươi không phục hồi được nàng."
Vân Phàm giật mình, nhưng nhanh chóng ý thức, cúi người ôm nàng đi, mấy người nhìn thân ảnh Vân Phàm. Ôm nàng trước ngực, thân thể không một tiếng động.
Bước qua thân thể mấy người, yêu tộc vô số nhìn lại, Vân Phàm lại nhìn xuống dưới, nàng thân ảnh, lại đang dần dần tiêu thất.
Vân Phàm nhảy lên cao, mang nàng rời đi tuy nàng đang tiêu thất, hắn muốn để nàng, đi tới nơi hắn gặp nàng.
Vân Phàm với tốc độ nhanh nhất, bay đi Nhân Ngư Hồ.
Không qua bao lâu, Vân Phàm đáp xuống nơi từng gặp nàng, nhớ tới cảnh tượng lần đầu gặp nàng, ánh mắt nàng nhìn hắn, bốn mắt chạm nhau.
Vân Phàm quỳ xuống, ôm nàng thân thể đã phai mờ, không còn xuất hiện, trên cổ Lộ Xà màu đen đã không còn thấy rõ.
Vân Phàm cúi đầu khóc lóc, hắn khóc nhiều quá nước mắt, căn bản đã không còn: "Yên Yên, ta hứa với nàng, về sau ta gọi Tiểu Nhiên."
Tiểu Nhiên nhớ tới Tiểu Nhiên, hắn nhớ đới nàng từng nói, yên nhiên sinh sống, Vân Phàm ngước đầu lên cao, cười khóc: "Ha Ha, hóa ra nàng tên gọi là như vậy."
"Cùng nàng một tên nha." hắn lại khóc, vừa khóc vừa cười. Trên tay thân ảnh Nhân Yên, tiêu thất, Vân Phàm tay đưa ra.
"Yên Yên nàng đi rồi sao?" Vân Phàm nhìn lên cao tiêu thất linh khí.
Nhân ngư hồ, phía đông khu vực, Vân Phàm quỳ trên đất, xung quanh hắn là một màu xanh linh khí, Vân Phàm buồn bã quỳ trên rất.
Hắn lâm vào trầm tư, không cách nào thoát khỏi, Vô Ngạn trên cao từ từ đáp xuống ôm hắn từ sau lưng. Nàng giọng nói cũng khàn khàn.
"Vân Phàm, Nhân Yên sư tỷ chắc hắn sẽ không chết, nàng ấy nhất định sẽ theo sau bảo hộ chúng ta."
Vân Phàm cúi đầu, không nói gì. Vô Ngạn như vậy an ủi hắn.
Một bên khác Trung tâm tan nát khu vực. Thiên Thanh Mạn Chi ngồi trên đất, vẫn không thể tin nổi, Tô Hạo vẫn là cùng Hạ Cơ nói chuyện.
Trước tiên xử lý sự việc này, nàng ánh mắt nhìn lên cao, không biết đang thất thần điều gì. Tiểu Hoa bên cạnh nàng, suy tư điều gì đó.
"Sư tôn, Nhân Yên sư tỷ không có quen thuộc với nàng nhiều, Sư tôn ngươi không cần khóc lóc quá đây, mới quen một năm, vài tháng mà thôi."
"Ngươi tại sao phải khóc lóc?" Thiên Thanh Mạn Chi ánh mắt nhìn nàng: "Tiểu Hoa, ngươi không biết Nhân Yên sư tỷ thật ra..."
Tiểu Hoa nghiêng đầu: "Thật ra?" Thiên Thanh Mạn Chi lắc đầu: "Ngươi không rõ." Tiểu Hoa nghi ngờ, ánh mắt nhìn nàng, không hiểu chuyện gì, ánh mắt nhìn xung quanh yêu tộc .
Tuy chiến thắng, lại không mang theo vẻ mặt vui mừng, Tiểu Hoa đưa tay lên cao: "Các ngươi u buồn, có u buồn. Chúng ta u buồn, cũng nên vui vẻ một điểm."
"Chiến thắng, đây là các ngươi đồng bạn, đạo lữ hy sinh mà thành. Chính là hy sinh rất nhiều rất nhiều, chúng ta còn sót lại nên vui vẻ, u buồn là nên đợi chờ."
"Thời gian thương cảm, bây giờ chúng ta là khác, chúng ta vừa thắng vui vẻ." Đám yêu thú nghe vậy, đồng loạt gầm thét: "Huynh đệ ta chiến thắng."
"Chúng ta không còn bị đô hộ."
Có đầu yêu gầm thét nói, có yêu này lại nói khác: "Lão bà ta chiến thắng, ngươi hy sinh, cũng là vì chúng ta hài tử sau này, chúng ta hậu bối."
"Ắt hẳn sẽ không bị đô hộ, thủ lĩnh nguyện hy sinh rất là đúng." Bởi hy sinh cứu một người, toát ra uy áp mạnh mẽ, làm ai đều phải quỳ xuống thân ảnh.
Cứu mấy người đều đúng, tất cả đám yêu vui sướng hò reo, có vừa khóc vừa cười. Không biết làm sao suy nghĩ, ha ha vừa cười vừa buồn.
Tiểu Hoa thấy hơn một trăm đầu yêu thú, trước hết để mấy người vui vẻ một điểm, hôm sau tính tới, cúng bái mấy người hy sinh. Trên chiến trận này, nàng nhìn xung quanh băng tinh.
Hố to đất, tâm tình không biết đang suy nghĩ cái gì, nàng biết để chiến thắng, ắt hẳn phải trả giá rất nhiều, nàng thế lực bất quá có hơn hai trăm đệ tử.
Hoặc dưới quân số không rõ.
Người ít, hy sinh ít đỡ buồn bã hơn rất nhiều. Nàng linh khí được, bán thần cảnh lão nhân phục hồi, hắn nói vài lời cũng rời đi. Tiểu Hoa bước tới, ngồi bên cạnh Thiên Thanh Mạn Chi.
"Sư tôn, ngươi đừng buồn! Nếu như ngươi khóc vì có lời hứa với nàng, vậy ắt hẳn là đối phương, sẽ không thất hứa. Nên sư tôn, người trước tiên xem tình hình thế trước a."
Thiên Thanh Mạn Chi vẫn không nói gì, vẫn là trầm mặc thân ảnh, màu vàng ngồi trên đất. Tiểu Hoa chỉ đành dùng công pháp, chữa trị đối phương tinh thần.
Phía đông Rừng Thanh Lang, một đỉnh núi thác nước chảy xuống hồ, Vân Phàm ngồi quỳ trên đất, ánh nắng thái dương chiếu xuống mấy người.
Vân Phàm cảm nhận sau lưng, nữ nhân ôm hắn. Vân Phàm quay đầu ôm chặt nàng: "Vô Ngạn, ta sợ rằng lại phải mất thêm nàng."
"Yên Yên nàng ấy vì ta mà chết, ta cảnh giới Xuất Khiếu cảnh, vẫn chưa đủ mạnh sao?" Vô Ngạn bị đối phương ôm, hơi giật mình.