"Mà là, đối phương quá mạnh ngay cả ta cũng không thể nào chiến thắng." Nàng hai tay siết chặt đối phương cổ, Vân Phàm hơi nghẹn thở, nhưng cũng bình tĩnh lại.
"Vô Ngạn ta biết, Yên Yên ắt hẳn sẽ không chết, nàng còn đưa ta đồ vật." Vân Phàm lấy ra, vương miện nhân ngư, vương miện nhân ngư màu xanh biếc, còn có nhân ngư in khắn hình.
Vân Phàm cười nhẹ: "Vô Ngạn, ngươi thấy ta cái tên Tiểu Nhiên rất hay sao?" Vô Ngạn gật đầu: "Ân rất hay, Yên Yên sư tỷ đặt, đều là đẹp đẽ tên, nàng còn gọi ta Tiểu Nhạn đây."
Vô Ngạn nhớ tới, Nhân Yên sư tỷ gọi nàng: "Tiểu Nhạn, lại đây sư tỷ dạy ngươi khống chế lôi nguyên tố thuộc tính."
"Tiểu Nhạn lại đây, ta dạy ngươi nấu ăn."
"Tiểu Nhạn lại đây ta dạy ngươi..."
Nàng ôm chặt lưng đối phương, òa khóc: "HuHu Nhân Yên sư tỷ, sư tỷ ô ô Tiểu Nhạn xin lỗi, không thể bảo vệ người."
Nàng nhớ tới, mới gặp sư tỷ. Còn tranh sư tỷ cùng hắn, sư tỷ vẫn lạc đáng nhẽ nàng phải vui, nhưng không nàng đã coi đối phương, trở thành thân thiết sư tỷ. Căn bản không thể quên được.
Vân Phàm minh bạch, đưa tay lau nước mắt: "Vô Ngạn, chúng ta sẽ nhất thống thiên hạ, yêu tộc không thể bị nhân tộc đè ép như vậy."
"Nàng ấy muốn Rừng Thanh Lang phát triển, nhưng ta vì nàng thay đổi cả đại lục." Vô Ngạn gật đầu, bỏ ra tay Vân Phàm khóc thút thít: "Vân Phàm, không Tiểu Phàm."
"Chúng ta, cùng nhau thống nhất thiên hạ, như vạn năm trước, Cửu Vĩ Hồ từng làm, yêu tộc nhân tộc sống cùng nhau." Vân Phàm gật đầu, ánh mắt hiện ra sát ý.
Vì nàng ta có thể bỏ ra cái giá, vì một nữ tử một năm quen thuộc trả giá như vậy sao? Vân Phàm cười nhẹ, vì nàng ta mới trả giá. Dù là một năm, hay mười năm, trăm năm, ngàn năm, vạn năm.
Ta đều yêu nàng, vì nàng trả giá, Nhân Yên nàng ước muốn ta sẽ đạt được.
"Băng Kiếm Thần, tứ khảo của ta?"
Băng Kiếm Thần bên trong thần điện, cúi đầu hắn mất đi nữ oa kia, tâm tình muốn sụp đổ. May mắn nữ oa chết, để lại cho hắn vương miện, nếu không sợ rằng.
Hắn hắc hóa, ta phải bỏ đi hắn, đợi tiếp theo khảo hạch người.
"Vân Phàm, đệ tứ khảo hạch thành công, cảnh giới tăng cao, vì gặp sự cố đối phương vẫn lạc, cứu ngươi mà vẫn lạc, truyền thừa giả."
"Mang theo nàng vương miện, cảnh giới tăng cao Hóa Thần cảnh đỉnh phong, ta giúp ngươi vững chắc tại đỉnh phong, nếu không ngươi là Luyện Hư."
Vân Phàm gật đầu.
"Vân Phàm, ngươi nguyện hối đoái tất cả ban thưởng, ngoại trừ cảnh giới? Để tăng cao vương miện cấp bậc, lên địa giai cao cấp?"
Vân Phàm gật đầu: "Vương miện của nàng, ta sợ ngày nào đó tiêu thất, ngươi nhanh chóng tăng." Băng Kiếm Thần không nói nhiều. Một đạo ánh sáng, từ hắn thần điện bay ra.
Vương miện phát sáng, cấp bậc từ địa giai sơ cấp, bước đến ngưỡng cửa địa giai cao cấp.
Vân Phàm cười nhẹ, nàng cuối cùng vương miện sẽ tăng cao, đợi ta hoàn thành ngũ khảo, tăng cao nàng vương miện. Đạt đến Thiên giai, coi như là ta nhớ nàng.
Vân Phàm nhìn Vô Ngạn, khóc oa oa giống tiểu hài tử, lòng hắn run nhẹ. Nàng cũng quen thuộc Nhân Yên, Yên Yên ta nhớ nàng? Không còn nghe câu Tiểu Nhiên.
Ta rất nhớ, Vân Phàm nhanh chóng đứng dậy, bế nàng mở ra hư không, bước đi trung tâm khu vực. Luyện Hư cảnh, chính là tu luyện mở ra hư không.
Mà Vân Phàm, hắn hư không nhìn qua Thiên Thanh Mạn Chi, đối phương rất dễ dàng, giống như tưởng nhớ tới, bản thân từng đi qua. Mở ra đạo hư không là được.
Vân Phàm nhanh chóng tìm tới trung tâm khu vực, thấy Thiên Thanh Mạn Chi vẫn ngồi khóc. Tiểu Hoa vẫn an ủi, Vân Phàm mở ra hư không trên cao, nhanh chóng đáp xuống.
Nhìn xung quanh yêu tộc, cúi đầu: "Chư vị, cùng ta tiễn đưa, huynh đệ tỷ muội, vì chúng ta hy sinh."
Nhìn xung quanh: "Cuối cùng, chúng ta vẫn là chiến thắng."
Trung tâm khu vực, hơn một trăm đầu, Cự Hùng, Sói Lang, Đại Bàng thành hàng, quỳ xuống: "Chư vị huynh đệ, chúng ta chiến thắng."
Mấy người nhìn cây đại thụ, cúi đầu.
Vân Phàm, Vô Ngạn đứng trước mấy đầu yêu thú: "Nhân Yên, ta nhất định thống nhất thiên hạ, vì chúng ta yêu tộc, nhân tộc phát triển."
Vân Phàm cúi đầu: "Ba vị thủ lĩnh, đa tạ các ngươi cứu ta." Vân Phàm vẻ mặt buồn bã, màu xanh băng y phục quỳ thứ hai lạy, hắn lại quỳ xuống.
Cúi đầu lần thứ ba: "Lang Thôn, huynh đệ bảo trọng, vì cứu chúng ta. Yêu tộc do ta quản lý, ắt hẳn sẽ hưng thịnh."
Thứ tư quỳ lạy: "Đa tạ chư vị, huynh đệ hy sinh, để cứu vãn chúng ta Rừng Thanh Lang."
Thiên Thanh Mạn Chi sau lưng, sáu cánh vẫn là quỳ suy sụp trên đất, cách đó không xa. Bốn thân ảnh đứng trên cành cây, trước đó hai thân ảnh quen thuộc.
Hai thân ảnh trùm áo bào đen, Hồ ly hồng trắng tai vẫy vẫy: "Nhị sư tỷ, ngươi cách làm không để hắn mất lý trí a."
Nhị sư tỷ mặc áo bào đen, lắc đầu: "Lần này sơ suất." tám đuôi hồ ly lắc lư đuôi: "Không phải như vậy nha, nhị sư tỷ vẫn là có sơ xuất."
Áo bào đen không nói gì: "Chúng ta đợi đến tối, mang ta sư muội nàng rời đi. Ngày mai trực tiếp tiến hành."
Hồ Ly tám đuôi lắc lư: "Hảo, nhị sư tỷ."
Bốn thân ảnh biến mất.
Không qua bao lâu, mấy người hoàn toàn đến Đại Bàng Lãnh địa. Vân Phàm cùng Vô Ngạn an bài mấy người, xác lập Rừng Thanh Lang, trở thành Vân Thiên Quốc khu vực.
Đánh nát tường rào, thay vào đó yêu tộc vẫn như vậy, hưng thịnh phát triển. Có thể đi ra gặp gỡ nhân tộc Vân Thiên Quốc, yêu cầu bắt buộc phải làm.
Lệnh bài chứng tỏ thân phận, một ngày bận bịu, Vân Phàm cũng kêu gọi Vân Thiên Quốc người đến, an bài hết tất cả mọi việc.
Hắn mới ngồi xuống thở dài.
Cách xa phòng, Thiên Thanh Mạn Chi vẫn ngồi đờ đẫn, Thiên Uyên bụng bầu nằm trên giường, không cách nào a.
Thiên Thanh Nhi kế sách.
Coi như là từ bỏ, không có Yêu đan, không thực thi tiếp theo kế sách, chỉ bằng đưa linh thạch vào pháo tường thành. Bảo hộ tường thành, không cách nào tấn công ra xa.
Tiểu Hoa vẫn an ủi Thiên Thanh Mạn Chi, Thiên Uyên thở dài, Vân Phàm có nói qua cho nàng ba trăm yêu đan Huyết Thổ Long, nàng không từ chối nhận lấy. Quay về, đợi ta sinh hài tử.
Lại tiếp tục suy nghĩ.
Thiên Thanh Mạn Chi lắc đầu, Tiểu Hoa thở dài.
Không thể khuyên ngăn nàng, vậy chỉ có thể để nàng một mình.
Nàng thở dài, đi tới bên cạnh Thiên Uyên, lại chăm sóc nàng.
Một ngày qua đi, Vân Phàm hắn bận bịu, Vân Thiên Quốc dốc toàn lực tới.
Chỉ trong một ngày, Rừng Thanh Lang đều giải quyết hoàn tất.
Ví dụ như, Rừng Thanh Lang đứng đầu không có yêu tộc nào, thay bằng đó là. Tùy yêu tộc, muốn tu luyện, có thể hối đoái nhiệm vụ.