Băng Thanh Thần Đế

Chương 389: Chương </span></span>389



Vân Phàm: "Vô Ngạn nàng chưa tới?" Vân Phàm đang hỏi Vô Ngạn mở ra hư không ôm lấy Vân Phàm: "Vân Phàm." Vân Phàm không có kinh ngạc.

Ôm chặt Vô Ngạn: "Ngươi vừa gặp tỷ tỷ không bao lâu, tỷ tỷ ngươi một đường hướng tới khác thế giới."

"Thế giới?"

Vô Ngạn nghiêng đầu.

"Khụ khụ, không nói chuyện này, ngươi nói Tô Hạo, Hạ Cơ sắp xếp Tiên Đạo Tông đệ tử ta đã làm xong nhờ ngươi mang đi Dương Anh Đào huyện lân cận."

"Dương Anh Đào cũng muốn di dời, bắt lấy Dương Anh Đào thôn cao tầng khả nghi, hoặc giết tùy ý ngươi!"

Vô Ngạn muốn hỏi, Vân Phàm thân ảnh đã bay ra ngoài: "Thiên Uyên sư tỷ còn đang chiến đấu, trời muốn sáng Thiên Uyên sư tỷ sợ rằng gặp chuyện bất trắc."

Trong đại điện mấy thân ảnh kinh ngạc, Thiên Uyên đại nhân cứu Vân Phàm đại nhân một mạng, Thiên Uyên đại nhân cứu lại muốn mất mạng?

Vô Ngạn không hỏi nhiều, cầm trên bàn sách lệnh nhanh chóng mở ra hư không tìm kiếm Hạ Cơ, Tô Hạo, tiểu Hoa là không thể nào nàng còn chăm sóc hài tử.

Vân Phàm bên này, hắn mở ra hư không biến mất, mở ra hư không lần nữa hắn xuất hiện trên không, nhìn bên dưới hắc bào nữ tử.

Vô số thi quỷ không rõ ràng Thiên Uyên sư tỷ thân ảnh đâu, Vân Phàm tinh thần mở ra cảm nhận bên dưới hắc bào nữ tử, lại có Thiên Uyên sinh mệnh khí tức?

Vân Phàm nhanh chóng từ trên cao hướng tới hắc bào nữ tử, một thân ảnh màu xanh linh khí bay đi, bên dưới hắc ám thi quỷ nhìn thấy.

Chủ nhân bị công kích, hướng tới Vân Phàm đường công kích hắc ám nữ tử mà đi, Vân Phàm tốc độ nhanh chóng lao xuống dưới, hàng ngàn thi quỷ.

Bên trong cánh rừng, không ngừng chạy về phía hắn, Vân Phàm chưa rơi xuống hắc bào nữ tử, một làn sóng hắc ám nguyên tố đã bay ra.

Đánh Vân Phàm bay ra xa, hắn bị bay ra xa vẫn không ngờ tới không kịp phòng ngự? Một chiêu đem hắn đánh bay? Không thể nào, đối phương làm sao làm được?

Vân Phàm bị đánh bay, ngã nhào trên đất vài vòng cuối cùng dừng lại. Vô số thi quỷ quay đầu, dần dần tăng tốc nhanh chóng tới gần Vân Phàm khói bụi bay lên!

Nhảy lên ồ ạt đánh xuống Vân Phàm, không bao lâu thấy thi quỷ đè lên Vân Phàm thân ảnh thành một đỉnh núi nhỏ, Vân Phàm không có sợ hãi.

Một đạo ánh sáng xanh băng, từ bên trong đỉnh núi thi quỷ nhỏ bay ra ngoài, hàng trăm thi quỷ đè lên hắn bị đánh bay ra xa, thân thể đóng băng phát nổ.

Băng tinh rơi xuống từng cục, không khác biệt đá là bao. Vân Phàm cười nhẹ, nhanh chóng chạy về phía trước, hắn cười nhẹ thân ảnh thoát ẩn thoát hiện.

Xuất hiện trước mắt hắc bào nữ tử, may mắn mấy thi quỷ, không như tối hôm qua hắn đánh, đông đúng một ngàn thi quỷ một đường kéo dài.

Không nổi một đường chạy trốn phía trước, chỉ có thể lui về sau. Trời sáng thi quỷ tách rời, hắn có từng đạo nhỏ đường cách biệt thi quỷ.

Dễ dàng thoát ẩn thoát hiện đi tới gần hắc bào nữ tử, Vân Phàm nghiêng đầu: "Thiên Uyên sư tỷ sinh mệnh bên trong hắc bào nữ tử trước mắt?"

Vân Phàm tay chạm vào đối phương đỉnh đầu, thân ảnh nhanh chóng biến mất.

Mở mắt ra lần nữa là bên trong một thôn trang, đây là? Hắn bước vào xung quanh đông đúc người.

Vân Phàm hắn không hề giống Thiên Uyên bị mất ý thức, thay vào đó là chính hắn, cũng rất nhanh chóng tiến vào, bất quả cảnh giới không còn, trang phục trên người là thường dân y phục.

Vân Phàm đầu đau nhức, truyền đến một khí ức, Vân Phàm tên mới vẫn gọi Vân Phàm, hắn là một thường dân bình thường không lão bà không người thân.

Tới Bạch Anh Đào thôn trang, ở đây cũng sớm mấy năm. Vân Phàm trong khí ức hắn quen thuộc Dương Anh, Dương Đào chính là hắc bào nữ tử.

Vân Phàm hắn là người xuyên không, dễ dàng biết được trước tiên manh mối, tình trạng bây giờ, không khác linh hồn hắn đoạt xá đối phương.

Xuyên qua lần hai, Vân Phàm dễ dàng nắm mắt không có như Thiên Uyên mất rất nhiều thời gian, mới định thần lại được.

Vân Phàm đi vào trong thôn, xung quanh đông đúc người, Vân Phàm theo khí ức hướng tới bản thân nhà.

Vừa vào nhà, hắn nhìn xung quanh một bàn tre gỗ, một giường gỗ một bếp củi nhỏ, một đèn dầu đặt trên bàn.

"Quả nhiên thường dân vẫn là như vậy."

Một bên khác.

Dương Anh, Dương Đào bước vào trong.

Dương Đào:"Dương Anh muội ngồi xuống nghỉ ngơi, ta đi nấu cơm." dứt lời Dương Đào mười mấy tuổi thân ảnh, đi ra ngoài cửa tới bên cạnh một căn nhỏ nhà.

Không đúng lắm, giống như là một lều tre nhỏ, dựng lên để nấu ăn.

Dương Đào nhặt bên cạnh củi, nàng nhà không thiếu gì ngoài củi, cha nàng hay lên rừng đốn củi, mang về nhà rất nhiều kèm theo bán!

Dương Đào nhìn xung quanh, đông đúc người đi lại, nàng lại ngồi một góc nhóm lửa, lửa cháy cùng lúc nàng vừa lấy ra một túi nhỏ gạo.

Trong nhà rơm.

Dương Anh ngồi trên ghế tre, nàng tay vẫn còn bánh: "Quá đói a, dù đã ăn bát cháo ta bụng vẫn đói, may mà có Thẩm Thẩm cho ta bánh."

Nàng trong túi vẫn còn bánh, Dương Anh thân ảnh nhỏ nhoi, ngồi trong nhà hai chân không ngừng lắc lư, trên bàn không có gì nhiều.

Chỉ là một nhỏ đèn dầu, nàng y phục rách rưới được khâu vá lại, tay không ngừng nhai cầm bánh lên miệng nhai: "Đây rốt cuộc là đâu?"

"Còn có thể cảm nhận cơn đói." Nàng nhìn xuống, bản thân không còn to lớn ngực, mà là bằng phẳng, y phục rách rưới tay nhỏ ôm bụng.

"Quá đói." nàng vừa nói vừa đưa bánh vào trong miệng nhai: "Không có thịt ô ô."

Bỗng Thẩm Thẩm từ bên ngoài bước vào, trên tay còn cầm ba cái bánh bao, thấy Dương Anh vẻ mặt nhăn nhó, không dễ chịu gì nhai bánh.

Nàng cười nhẹ.

Dương Anh thích nhất là ăn thịt, nàng đưa cho Dương Anh bánh không có nhân chính là chủ ý, xem nàng vẻ mặt vẫn nhăn nhó như xưa a.

Thẩm Thẩm chậm rãi đi tới: "Tiểu Anh, ăn bánh bao." Dương Đào ngồi trên ghế, đôi mắt đen nhìn lên Thẩm Thẩm tay đưa nàng bánh bao.

Dương Anh đôi mắt mở to, hớn hở hai tay nhận lấy cúi đầu: "Thẩm Thẩm cảm tạ ngươi." nàng vừa ăn vừa nói hai má phình to.

Thẩm Thẩm cười nhẹ: "Tiểu Đào nấu cơm đi, ta không làm phiền các ngươi." nàng tay đặt lên bàn hai cái bánh bao: "Bánh bao còn lại, đưa cho tỷ tỷ cùng ngươi cha, Tiểu Anh không được ăn."

Dương Anh gật gật đầu nhỏ.

Với nàng mười mấy tuổi đầu, ăn một bánh bao chưa đủ, vẫn có thể duy trì mấy canh giờ a.

Huyền Tiên Đại Lục.

Vô Ngạn phân phó xong binh lính, nhanh chóng bắt lại người khả nghi, binh lính gần đó.

Nàng nhìn cách đó không xa thi quỷ, Bạch Anh Đào huyện vừa dậy, sách lệnh đã tới kêu gọi rời khỏi nơi đây, trong một nhà rơm nhỏ.

Một trung niên nam nhân, nhìn hai tượng gỗ: "Dương Anh, Dương Đào lão cha nhất định thay các ngươi báo thù."

Một trung niên nữ nhân, từ bên cạnh đi ra: "Phu Quân ngươi đừng lo lắng, các nàng trên cao nhất định bình an."

Trung niên nam nhân gật đầu, mang theo hai tượng gỗ, bài vị các nàng đi ra: "Nữ nhi của ta, ngươi không cần lo sợ Vân Thiên Quốc, điều tra lại năm xưa binh lính gần đây!"

"Không có ra tay trợ giúp, đều bị Vô Ngạn đại nhân binh lính bắt đi."