Băng Thanh Thần Đế

Chương 390: Chương </span></span>390



Trung niên nam nhân, lúc này đã đi ra khỏi Bạch Anh Đào huyện mới nói ra câu này, bởi hắn thấy Vô Ngạn bắt hết tất cả, năm xưa binh lính không đi ra.

Hắn may mắn cùng Thẩm Thẩm chạy thoát, cùng vài người dân làng bởi vì có Tiểu Phàm hắn xả thân cứu giúp, nếu không thật sự không biết.

Hắn bây giờ còn sống hay không, trên tay cầm hai bài vị, trung niên nữ nhân cầm hai tượng gỗ.

Vô Nhạn quay đầu, nhìn tới hai người, nhanh chóng bước tới.

Hai người hơi ngơ ngác, làm sao mà thân là đại nhân như vậy, tới trước mắt mấy người? Mấy người nhanh chóng quỳ xuống một chân.

Vô Ngạn nhanh choáng bước tới, nàng màu tím y phục tay áo dài, đưa ra: "Các vị đứng dậy, việc năm đó ta điều tra lại, người có tội ta đã bắt bọn chúng trả giá!"

Trung niên nam nhân lắc đầu: "Đại nhân, việc này không cần người quan tâm." Vô Ngạn đỡ hai người dậy lắc đầu.

"Ngươi không cần sợ." nàng ánh mắt nhìn trung niên nam nhân, cầm lấy hai bài vị: "Dương Anh, Dương Đào đi các ngươi không cần buồn bã."

"Tỷ tỷ thay các ngươi báo thù, yêu thú năm đó đích thân ta sẽ thay ngươi báo thù, binh lính Vân Thiên Quốc của ta sai lầm, đều bị ta giết hết."

Nàng xoa xoa hai bài vị, trên mỗi bài vị đều có khắc tên hai nàng Dương Anh, Dương Đào, trung niên nữ nhân gọi Thẩm nhanh chóng nói.

"Đại nhân ta thay Dương Anh, Dương Đào đa tạ ngươi."

Vô Ngạn nhìn các nàng: "Thẩm Thẩm ngươi không lo sợ." Thẩm Thẩm cúi đầu, ngày đó nàng còn đưa Dương Anh ba cái bánh bao.

Không ngờ.

Bên trong hắc bào nữ tử tinh thần thế giới.

Dương Anh vừa ăn xong, Dương Đào đi vào: "Tiểu Anh Thẩm Thẩm lại đưa muội bánh bao?" Dương Anh gật đầu ân.

Dương Đào bĩa môi: "Thẩm Thẩm đưa ngươi không nói ta." nàng đều đã quen Thẩm Thẩm đưa cho bánh, nên không có gì lạ lẫm.

Dương Anh không nói gì, Dương Đào nhanh chóng cầm lấy bản thân bánh bao, chia thành hai nửa, một nửa đưa cho Dương Anh: "Muội cầm lấy."

Dương Anh ánh mắt nhìn lên Dương Đào: "Tỷ tỷ thật sự đưa cho ta?"

Dương Đào gật đầu: "Đúng vậy." Dương Anh không từ chối, nhận lấy đưa vào miệng ăn.

Không qua bao lâu, Dương Đào đi nấu cơm còn nàng ngồi trên ghế, suy tư.

Không biết suy tư bao lâu, trời đều dần tối. Bên ngoài cửa nhà, trung niên nam nhân mang tới hai bó củi, một bó củi đưa cho Thẩm Thẩm, còn lại!

Hắn đặt trước cửa nhà, mang bán a. Trong nhà không có tiền bán củi, kiếm quan tiền giúp hai nữ nhi có tiền ăn cơm, nếu không hắn chịu vẫn hảo.

Nữ nhi không thể chịu đói!

Vân Phàm cách đó không xa, theo khí ức muốn đốt lửa nấu cơm, lại vạn vạn không nghĩ tới bản thân hết củi theo khí ức mà lần hắn phát hiện.

Cách đó không xa, bên cạnh Thẩm Thẩm nhà lão cha Dương Anh, Dương Đào bán củi.

Vân Phàm nhanh chóng bước ra khỏi nhà, nhìn xung quanh trời tối đen, đèn dầu xung quanh đều được thắp sáng.

Vân Phàm ngó nhìn xung quanh, đông đúc người rời đi hoặc quay về nhà, Vân Phàm không nói nhiều, mang theo một con dao đây là hắn lấy từ nhà đi ra.

Mỗi lần mua củi đốt, hắn đều mang theo một con dao, sợ rằng trung niên nam nhân, chưa có chặt ra từng đống củi nhỏ, hắn phải chặt ra từng khúc.

Vừa tới Vân Phàm liền thấy Thẩm Thẩm bánh bán hầu như gần hết, còn lại vài ba cái: "Tiểu Phàm ngươi lại tới mua củi?" Thẩm Thẩm thấy Vân Phàm nghiêng đầu nói.

Vân Phàm cúi đầu: "Ân, Thẩm Thẩm ngươi tối nay lại bán tốt nha!" Thẩm Thẩm cười, đưa tay ra vẫy gọi Vân Phàm lại: "Tiểu Phàm lại đây, Thẩm Thẩm cho ngươi bánh."

Vân Phàm theo thói quen bước tới, còn sót lại vài ba cái bánh, Thẩm Thẩm gói ghém đưa cho hắn, Vân Phàm gật đầu: "Đa tạ Thẩm."

Thẩm Thẩm cười cười.

Vân Phàm lại tới, thấy một đống củi hắn nhìn trung niên nam nhân: "Lão ca, ngươi bán như cũ?"

Trung niên nam nhân thấy là Vân Phàm cười hắc hắc: "Lão đệ, ngươi tới tối hôm nay lão ca ta, bán rẻ cho ngươi." Vân Phàm cười hắc hắc.

Bỗng từ bên trong truyền đến tiếng nói: "Cha là Vân Phàm đại ca đi? Mời hắn vào ăn cơm a, Thẩm Thẩm cũng mau vào!" nghe vậy ba người cười cười.

Thẩm Thẩm lại từ dưới quầy bán bánh của nàng, lấy ra vài món ăn, nàng nhân lúc đợi khách hàng mua bánh, nhân tiện làm.

Nhân lúc đông đủ, tới cùng ăn cơm: "Thẩm Thẩm tới, Tiểu Phàm nhanh vào." Vân Phàm ánh mắt nổi lên một tia hạnh phúc! Đây chính là gia đình sao? Bất quá không giống.

Hắn cười nhẹ, nhanh chóng đi vào, vừa đi vào thấy rõ hai nữ hài tử, một thân ảnh hắn còn rất quen thuộc, Hắc bào nữ tử, đối phương năm đó là mười mấy tuổi.

Nữ hài tử, vui vẻ như vậy. Vân Phàm cắn chặt răng: "Không phải là binh lính thành gần đây, không có tới các nàng sẽ chết sao?"

Không đời nào, lần này ta cứu giúp.

Vân Phàm nhanh chóng ngồi xuống, hắn vừa ngồi xuống, Thẩm Thẩm theo đó đi vào đặt lên bàn vài món ăn, nàng vừa định ngồi xuống.

Từ bên ngoài căn nhà, một đạo tiếng nổ vang trời, một thân ảnh yêu thú đâm xuyên căn nhà hiện ra.

Vân Phàm giật mình, nhanh chóng rút ra dao: "Lão ca, nhanh mang các nàng rời đi." Dương Anh bị đánh bay ra ngoài, Dương Đào ngã trên đất.

Thẩm Thẩm, trung niên nam nhân vẻ mặt vẫn chưa hiểu chuyện gì, nghe Vân Phàm hét lên, nhanh chóng phản ứng: "Lão đệ, ta cùng ngươi ngăn chặn đầu yêu thú này."

Vân Phàm hét to: "Yêu thú, không phải ngươi dễ đối phó, mang các nàng rời đi." Vân Phàm biết, đây là cách duy nhất cứu giúp hắc bào nữ tử.

Giúp nàng không bị ảnh hưởng bởi hắc ám nguyên tố, nhanh chóng bình phục. Lão cha ôm lấy Dương Đào ngã trên đất, hôn mê bất tỉnh mà đi.

Thẩm Thẩm bị hắn kéo tay ra ngoài, vừa ra ngoài thấy Dương Anh ngơ ngác đứng dậy: "Xong con nghé, ta còn chưa làm gì bị đánh bay?"

"Đến nhanh như vậy?" Nàng còn đang lẩm bẩm, đã bị kéo tay chạy đi ra, trung niên nam nhân nhìn xung quanh, tiếng hét trong đêm có nhà rơm bị bốc chạy, nhiều người đồng loạt chạy theo hắn.

Bởi trung niên nam nhân quen thuộc nơi đây nhất, hắn luôn đi vào trong rừng sâu, lấy củi.

Trung niên nam nhân, ôm theo Dương Đào chạy, Thẩm Thẩm một bên cõng đi Dương Anh: "Tiểu Anh, ngươi không cần sợ chỉ là bình thường yêu thú tấn công."

"Chỉ cần đợi trời sáng, hoặc là binh lính thành gần đây tới, chúng ta sẽ không sao." Dương Anh không nói gì, nàng biết gần đây binh lính sẽ không tới.

Nam nhân lúc nãy gọi đại ca, chính là Vân Phàm hắn cũng tới? Chắc chắn hắn đã biết nàng sinh mệnh, bên cạnh hắc bào nữ tử.

Dương Anh không kịp suy tư, bên cạnh liền nhảy ra một đầu sói đầy lông, cảnh giới dù cho là Luyện Khí với bây giờ nàng cảnh giới.

Không đúng phải là không có cánh giới, chỉ là thân thể phàm nhân, không có cách nào, xung quanh đang chạy nhiều nam nhân trong làng.

Nhanh chóng đánh trả, bọn hắn Bạch Anh Đào thôn làng dễ dàng thua một đầu sói? Vô số nam nhân nhanh chóng chạy tới.

Mỗi một người một dao, có người mang ra chùy đánh đầu này sói.

Bên trong cánh rừng, gần Bạch Anh Đào thôn một chỗ cháy rụi.