Băng Thanh Thần Đế

Chương 411: Chương </span></span>411



Bên trên thuyền, không có rộng lớn lắm, Vân Phàm chủ yếu độ cứng cáp, thuyền lỡ bị sóng đánh vài cái, liền muốn nát?

Cho nên hắn không cần to lớn quá, chỉ cần cứng cáp đủ hắn một phòng ở vài phòng nhỏ khác. Vân Phàm nhìn cách đó không xa đại dương, theo hắn cảnh giới đều không cao lắm.

Xuất Khiếu cảnh mà thôi, bất quá như vậy cũng đủ cao cấp cảnh giới. Vân Phàm nhanh chóng đi lên đứng trên đỉnh tàu.

"Sắp muốn kết thúc?" theo lẽ thường, hắn tới nhờ thần thú, nếu như thành công lật đổ Ma Nữ Tông ách thống trị, tình tiết muốn kết thúc.

Hắn có thể hảo hảo sống tốt a.

Vân Phàm tìm nơi ngồi xuống, từ hư không lấy ra một đạo cần câu gỗ, hắn linh khí đưa vào trong mũi câu, ném cần câu xuống dưới biển.

Không qua bao lâu, thuyền thì vẫn đi, hắn cần câu dù bị kéo theo thuyền, nhưng Vân Phàm vẫn không ngừng câu dược cá, hắn vui không ngớt, đem xung quanh cá.

Đều gom thành một đống, đưa cho xung quanh binh lính ăn, dù binh lính không nhiều mười người tả hữu, vẫn gật đầu.

Vân Phàm cầm theo hai đầu cá, đều làm sạch sẽ tốt, nhanh chóng mang vào hắn phòng, nhìn bốn nữ hài không ngừng câu dẫn hắn.

Vừa đi vào, trong phòng một cái giường, một bàn bốn người ngồi, xung quanh trang trí thêm đặc sắc, có cửa phòng dĩ nhiên là phòng bếp.

Hắn nhìn bốn nô tỳ, mặc trên mình áo khoác, nhìn rõ bên trong da thịt, các nàng đều đem kiện áo yếm đặt ra ngoài.

Che chắn phần dưới ngực đỉnh núi nhỏ, được che lấp một ít, bên trên đều hở hang. Vân Phàm bó tay rồi, các nàng mị hoặc quá lớn.

Hắn phải tịnh tâm, không thể làm như vậy, nhìn trên tay hai con cá, Vân Phàm nhìn các nàng: "Các ngươi, mang hai đầu cá này đi nấu ăn a."

"Thời gian điểm tối." Bốn nô tỳ gật đầu, mặc áo khoác ngoài mỏng mảnh nhanh chóng bước tới, một trong số đó đi tới gần Vân Phàm nhìn Vân Phàm băng tinh y phục.

Ba nữ còn lại nhanh chóng mang theo hai đầu cá đi vào phòng bếp, Vân Phàm nhìn nô tỳ áo yếm tím trước mắt: "Ngươi mới mười tám tuổi niên linh, câu dẫn mị lực như vậy?"

Nô tỳ áo yếm tím cười nhẹ: "Đại nhân, người không muốn sao, nô tỳ đều còn trong trắng, lần đầu muốn đại nhân lấy đi, nô tỳ muốn đại nhân."

"Chiếm giữ thiếp~" nàng câu cuối hoán đổi thiếp thân, dĩ nhiên càng là câu dẫn. Vân Phàm cười nhẹ một điểm, quay lưng nàng đặt nàng lên bàn gỗ.

Một tay kéo đối phương áo khoác ngoài đi ra, đối phương trực tiếp nằm dựa lên bàn, hai đỉnh núi hiện ra dựa lên bàn, Vân Phàm hừ nhẹ: "Ngươi nghĩ bản thân ta, không muốn?"

Hắn trực tiếp dùng hết sức lực, một mực đâm thẳng nàng, màu tím nô tỳ áo yếm, triệt để mê dại ngất đi.

Hồi lâu qua đi, ba nô tỳ còn lại đi ra ngây ngốc cảnh tượng, Vân Phàm quay đầu: "Các người nhanh chóng bầy bố thức ăn."

Các nàng không giám chậm trễ gật đầu.

Bồi tiếp món ăn, nhìn nô tỳ trước mắt ghen ghét không thôi, nhân lúc các nàng đi nấu đồ ăn, đối phương một mực cùng đại nhân đại chiến.

Giờ đây lại một mực ngồi trên đối phương đùi, thưởng đại nhân cây xanh? Đại nhân còn không ngừng nắm đỉnh núi?

Không thể tin được, các nàng căn bản không tin vào mắt mình, muốn chọc mù mắt bản thân: "Các ngươi không cần ghen ghét đối phương."

"Ta dù sao đi qua phải mấy ngày a, đều hảo hảo hưởng thụ tốt các ngươi trong trắng thiếu nữ." nhìn dưới đất một vũng máu, hắn thở dài.

Đã có rồi thì làm luôn a, hắn không giống trong văn học từng xem, thấy mỹ nhân dâng tận miệng? Ngươi không cần sao?

Hắn không ngu ngốc đến vậy, cây xanh của bản thân chính là hắn thân thiết huynh đệ, cho đối phương tìm kiếm tổ chim không thơm sao?

Nên là, hắn đành phải như vậy a, tốt như vậy mỹ nữ đều làm ngươi hậu cung, không thơm a?

Vân Phàm cười hắc bắc.

Một bên khác.

Vô Ngạn đứng trên tường thành, nhìn chư vị người đang nghỉ ngơi. Dù là tu luyện người vẫn nên, nghỉ ngơi uống chút nước.

Nàng nhìn bên cạnh, hai đại tướng quân chính là Phụ thân Vân Phàm, Vân Chiến, Thiên Hồng, bởi vì hai người nhường ngôi.

Trở thành đại tướng quân là đương nhiên.

"Ngươi nghĩ ra xây dựng thành kế sách sao?" Vô Ngạn gật gật đầu: "Ta vẫn theo Vân Gia Thành cửa thành mà làm."

"Còn tường thành, ta muốn thay đổi mở rộng, Thiên Uyên đại pháo, bản thảo cần muốn đặt xuống, mỗi khi đối phương tấn công sợ rằng theo thường tình."

"Phá hủy toàn bộ đại pháo, như vậy muốn xây thêm giống như căn nhà, hở một đạo cửa sổ, có thể mở ra đóng lại, một khi đóng lại tấn công lại không phá hủy được."

Hai người nhìn nàng, ánh mắt đều sắp muốn rơi ra: "Ngươi kế sách thật hảo."

"Hai chúng ta, hảo hảo mở mắt mà nhìn Vân Gia Thành đổi tên."

Vô Ngạn cười nhẹ.

"Các ngươi, mở mắt ra mà đợi, ta một ngày nào đó sẽ biến Vân Gia Thành trở thành đế đô lớn nhất Tây vực."

Nàng nhìn xuống dưới, trời gần như tối đen bất quá vẫn là hảo, tu sĩ người đều không cần ngủ, dân trong thành nàng đều ngăn cách biệt âm thanh.

Không ai có thể nghe thấy nàng tiếng va đập, xây tường thành.

Vô Ngạn thở dài một hơi, nhanh bóng ổn định lại tâm tính, nàng tại sao phải bình phục lại tâm tính? Bởi vì!

Nàng vừa suy nghĩ muốn hủy đi Vân Gia Thành, lắc lắc đầu.

Trong thành một thân ảnh, nữ tử cười nhẹ: "Hắc hắc, Vô Ngạn nàng vậy mà suýt mất không chế nha."

Nàng cười nhẹ, thân ảnh biến mất trong thành.

Vài ngày sau.

Vân Phàm hắn tới Tây vực, chặng đường đi hắn không gặp bất chắc, quả nhiên như Thiên Thanh Mạn Chi từng nói sao?

Vân Phàm chân chạm vào Tây Vực, người xung quanh nhìn hắn một mắt: "Đây là ai nha, rốt cuộc từ đâu đến?"

Vân Phàm chậm rãi đi tới trước mắt một nam nhân: "Không biết vị đại ca này, có biết đến Thần Thú Sân Lâm ở đâu không?"

Nghe Vân Phàm nói vậy, nhìn là biết người từ Tây Vực tới: "Ngươi tới từ Tây vực a, đây là Phong thủy Quốc chủ yếu là phong nguyên tố."

"Thủy nguyên tố, Thần Thú Sâm Lâm mà ngươi nhắc tới, chính là phía đông Phong Thủy Quốc, ngươi chỉ cần theo con đường này đi là tới."

Vân Phàm bây giờ đang tại bến cảng, hắn nhìn lên thuyền bốn nữ nhân, đều thuộc hắn nữ nhân: "Các ngươi cầm lấy, chỉ cần ở đây Băng Kiếm Thần sẽ bảo hộ các ngươi."

Bốn nữ gật đầu đa tạ: "Phu quân đa tạ ngươi." Vân Phàm gật đầu nhìn mười tên hộ vệ, đều đủ cảnh giới cao thâm bảo hộ các nàng.

Vân Phàm mắt nhìn rõ, đây đều tiến bộ hơn một điểm, đều có xe ngựa đi trong thành rất đông người, nơi đây phát triển hơn hắn nghĩ.

Vân Phàm một đường hướng Thần Thú Sâm Lâm bay đi, hắn không muốn làm loạn tại Đông vực. Đầu tiên hắn cần khống chế tốt bản thân Tây Vực.

Hai vực các nhau xa vậy, không cần phải có mâu thuẫn, bình yên là hảo.

Vân Phàm một đường bay đi, nhìn xuống bên dưới nơi đây nhiều dòng sông, hơn hắn tưởng tượng.

Không qua bao lâu.