Vân Phàm thở dài, không biết nên tính kế tiếp theo như thế nào.
Vô Ngạn đề nghị: "Vân Phàm ngươi nên tới Tây vực, nơi đó thần thú muốn nhờ đối phương giúp đỡ." Vân Phàm cúi đầu.
"Ai cũng đề nghị ta tới nhờ thần thú, nhưng mà ta có đồ vật gì bọn hắn cần ra tay sao?"
Vô Ngạn từ trong ngực lấy ra đồ vật: "Đây là một tấm phù lục, ngươi cầm lấy gặp thần thú, đối phương nguyện ra tay."
Vân Phàm hiếu kỳ, nhìn tấm phù lục trước mắt.
Không nói nhiều, gật gật đầu: "Ta nhanh khởi hành, các ngươi ở đây thủ Hộ Vân Gia Thành, Vô Ngạn ngươi ý định mở rộng thành nhanh chóng thực hiện."
Vô Ngạn gật đầu: "Ngươi đi cẩn thận." Vân Phàm gật đầu, muốn chính thức đánh thắng Ma Nữ Tông, bắt buộc phải nhờ đến thần thú.
Quay lại một ngày trước.
Đông vực một đại sâm lâm rộng lớn, trên cao vậy mà hiện ra một thân ảnh nữ tử: "Các ngươi thần thú toàn bộ ra đây."
Tất cả thần thú nghe vậy giật mình đi ra, nhìn lên nữ tử trên cao, muốn phản kháng lại bị thần thú đứng đầu ngăn lại: "Ngươi tới đây muốn làm gì?"
Nữ tử không nói nhiều: "Các ngươi muốn trả năm đó ân tình, vài ngày sau có một thiếu niên tới, mang theo ta phù lục, cầu các ngươi ra tay."
"Các ngươi lựa lời mà đi ra, ý định hắn rất đơn giản. Giết Ma Nữ Tông." Nghe đến Ma Nữ Tông mấy vị thần thú chia làm hai phe, một phe tức giận, một phe bình thản.
Phe tức giận gầm thét: "Thiếu niên đó, vậy mà giám tấn công Ma Nữ Tông ta rất thích ha ha mong đợi hắn đây." Còn phe trung lập chính là thở dài.
"Bọn ta minh bạch." nữ tử gật đầu quay đi, quả nhiên Thiên sứ Thần, năm đó ân tình vẫn rất hảo.
Nàng biến mất khỏi trên cao.
Mấy đại yêu thú nhìn nhau, hừ nhanh chóng rời đi. Trong đó thần thú tức giận cười ha ha: "Có người khởi xướng, đứng đầu chúng ta."
"Nếu như thất bại, ngọn nguồn đều đi lên hắn dù là thất bại, tất cả nguyền rủa đều trên người hắn không phải chúng ta."
Xung quanh yêu thú mắt to mà nhìn.
Không hổ là đại ca bọn hắn.
Tây vực.
Vân Phàm tới bên cảng, nơi từng là hắn khu vực bây giờ chính là một bến cảng, hắn đứng trên thuyền lớn, nhìn xuống chư vị mấy người.
Có cổ gia người, Tiên Đạo Tông người, cha mẹ hắn, tất cả huynh đệ hắn: "Vân Phàm ngươi nhờ cậy thần thú, nếu không được chúng ta quay trở về, hiệp nghị đình chiến."
Vân Phàm thân ảnh chậm rãi đi lên thuyền, quay ngược lại, gật đầu: "Chư vị huynh đệ, nếu như ta bị thần thú giết chết mà nói, các ngươi có thể đầu hàng Ma Nữ Tông."
"Có thể vì ta chết, các ngươi cũng đừng bi thương, chúng ta dù có thần truyền thừa, lại không có thần cảnh. Đối phương dù nhiều vị đã ra đi, cũng như bị đánh bay."
"Hoặc không ra tay, chết, vẫn còn có Lăng Thanh."
"Các ngươi chỉ cần nhớ kỹ, nếu quá lâu, sáu tháng ta không về, các ngươi nhất định phải đầu hàng, không cần đấu tranh."
Mấy người bên dưới, không nói gì cúi đầu, Vân Phàm màu xanh băng thân ảnh đi lên thuyền: "Khởi hành."
Phía đông nam Vân Thiên Quốc, một thuyền lớn đi xa, trên đại lục là hàng ngàn hang vạn người, cúi đầu nhìn hắn đi xa.
Vô Ngạn là hắn nữ nhân, dĩ nhiên lên làm hoàng đế thay hắn, nàng nhìn hắn rời đi, nhìn cách đó không xa Cổ Nhược Ca.
Cổ Nhược Ca phía bên kia gật đầu: "Hắn vậy mà nhanh như vậy, muốn tới Đông vực."
"Kế hoạch ta bày ra muốn thay đổi, hay đợi chờ hắn thần thú đến một trận đánh ra trò?"
Cổ Nhược Ca cười nhẹ, không ngờ tới Vân Phàm động tác nhanh như vậy, cảnh giới dù thấp bé vẫn là tới đó a. Bắt quá nhìn Vô Ngạn biểu hiện.
Vậy mà trở thành thi quỷ có ý thức?
Khống chế người khác, các nàng vẫn gọi là một thi quỷ mà thôi, căn bản không cần suy nghĩ nhiều, bị thâu tóm đều gọi là thi quỷ.
Nàng hừ nhẹ, thân ảnh biến mất, Nguyệt Sa Sa còn đang đợi nàng chơi đùa, bên này Vô Ngạn nhìn xung quanh người: "Chư vị, ai thổ nguyên tố theo Tô Hạo dẫn dắt."
"Xây thêm một bức tường cứng rắn."
Mấy người gật đầu, nhanh chóng theo Tô Hạo, không qua bao lâu. Vô Ngạn đứng trên tường thành nhìn xuống đất, cách không xa, cây xanh không có bị chặt phá.
Mà là trực tiếp xây tường thành lên cao, nhiều nam nhân khống chế thổ nguyên tố, xếp thành hình, trên tay xuất hiện thổ nguyên tố đánh xuống đất.
Lại có phong nguyên tố người, trên cao đầu là hình vuông khối đá, do cao thâm kiếm tu luyện người chém ra, xếp lên theo Thổ nguyên tố.
Nàng nhìn mấy người tốc độ nhanh chóng, xây dựng lên một tòa thành, cao hai mét tả hữu, nhanh như vậy đã tới hai mét tả hữu, nàng cười nhẹ tốc độ như vậy.
Nhanh chóng không qua vài ngày, tường thành muốn xây xong, nàng cười nhẹ.
Tốc độ như vậy quá nhanh.
Bên trong thành, bách tính trong thành kinh ngạc: "Không hổ là Vô Ngạn hoàng hậu đại nhân, người thấy thành chúng ta đông đúc, liền mở rộng thành trì."
Chư vị bách tính trong thành gật đầu: "Còn có luật pháp, dù là tu sĩ cũng giống chúng ta một dạng, muốn giết người đều bị Vân Gia Thành người đuổi giết đền mạng."
"Chúng ta nhất định phải hảo hảo sống tốt, không phụ kỳ vọng Hoàng hậu đại nhân"
Chư vị người dân trong thành gật đầu.
Vân Phàm trên đại dương lúc này.
Theo hắn chỉ là vài ba tên lính, cùng với bốn nô tỳ, đây là Vô Ngạn sắp xếp cho hắn:" Ngươi không thể từ đây bay đi."
"Phía đông đều là Ma Nữ Tông, ngươi một mực bay đi, khẳng định bị các nàng bắt lại, cho nên giả làm phàm nhân, dù các nàng phát hiện."
"Nhờ ngươi Thiên Thanh Mạn Chi quan hệ, ngươi một mực đi thuyền. Cổ Nhược Ca nàng khẳng định một mắt cho qua."
Vân Phàm đi ra khỏi Vân Thiên Quốc khu vực, thở dài, không biết làm ra sao, nhìn bốn nô tỳ không tiếc bán thân để cho hắn vui vẻ trên biển.
Còn lại nam nhân binh lính đều không có. Bọn hắn không thể hãm hiếm nô tỳ, cho nên không còn cách nào khác, mà nô tỳ lại có thể cùng hoàng thất người.
Cùng nhau ân ái, bất quá bị tội danh mà thôi nếu cưới vẫn bình thường, có thể duy trì hoàng thất. Hắn đây là do cao tầng sắp xếp không có bị tội danh, hắn nhìn bốn nô tỳ thở dài.
Các nàng cảnh giới thấp hoặc là không có như vậy, hầu như không có ân ái với hắn, khẳng định trăm phần trăm đều có hắn hài tử.
Vân Phàm lắc đầu: "Các ngươi ngồi trong phòng, ta đi ra ngoài một chuyến."
Bốn nô tỳ nhìn nhau: "Đại nhân không muốn chúng ta sao? Chúng ta đều là trong trắng thiếu nữ, đỉnh núi đều lớn như vậy."
Mấy người đều muốn trở thành Vân Phàm lão bà, thân là lão bà một quốc gia, dù là vợ lẽ cũng đủ dư giả các nàng sống không lo mặc.
Bốn nô tỳ thở dài, không biết phải làm sao.
Vân Phàm đi ra khỏi phòng, nhìn thuyền trước mắt, đại dương mênh mông: "Các vị hảo." mấy người gật đầu: "Đại nhân người hảo."