Băng Thanh Thần Đế

Chương 418: Chương </span></span>418



Thiên Đế Đô, Vân Chiến nhìn Thiên Hồng: "Đối phương vậy mà biết chúng ta dùng đến Cửu Thổ Đại Trận?"

Thiên Hồng: "Biết thì sao chứ? Dùng đến a." Thiên Hồng một tay nhấn xuống, bên trong một căn phòng tối, chín tấm phù lục bay lên cao.

Cách đó không xa.

Trên đất hoang toàn cảnh tượng vậy mà từ chín hướng, vô số tấm phù lục bay lên cao, từng đạo màu nâu linh khí bay lên cao.

Tô Hạo, Hạ Cơ vết thương vô số bên dưới: "Cuối cùng cũng đến Cửu Thổ Đại Trận." Tô Hạo, Hạ Cơ tâm tình vui vẻ.

Cổ Nhược Ca nhìn chín đạo phù lục, kèm theo màu nâu, thổ nguyên tố bay lên cao, đều hướng về chính giữa nơi này mà tới.

Cười nhẹ, chín tấm phù lục hướng về trung tâm, chín phù lục bay lên cao sao? Cổ Nhược Ca thờ ơ, phù lục nhanh chóng bay lên cao.

Từng đạo màu nâu linh khí vừa bay lên cao, không quá lâu, chín đại phù lục kết hợp với nhau, hình thành một màu nâu đại trận vây khốn Cổ Nhược Ca, Nguyệt Sa Sa bên trong.

Kỳ lạ là màu vàng ánh sáng lại vẫn có thể xuyên qua.

Cổ Nhược Ca cười nhẹ, xoay người, nhìn Cửu Thổ Đại Trận: "Đây là các ngươi nói tới, mạnh nhất đại trận?"

Nàng hừ nhẹ, đưa tay lên cao, nàng ngón tay đều là chiến giáp, phía trước ngón tay còn là sắc nhọn kiểu dạng, hai đại giáp ngón tay vừa chạm vào nhau.

Nàng búng nhẹ ghét bỏ: "Rác rưởi nên biến." Dứt câu, Cửu Thổ Đại Trận tan biến.

Thiên Đế Đô tường thành người người chấn kinh: "Làm sao có thể? Chỉ là một cái búng tay?"

Thiên Hồng, Vân Chiến một nơi nào đó vì trận pháp bị hủy, phản hệ đều ngã xuống ngất đi.

Tường thành.

Binh lính hoảng hốt, lại không vì hoảng hốt mà rối loạn hàng ngũ, ai ai đều biết rối loạn hàng ngũ, bên dưới tường thành ngươi lão bà hài tử.

Chắc chắn phải chết.

Mấy người cúi đầu, Ưu Linh đứng trên cao: "Chúc mừng các ngươi, cao thâm cảnh giới đều thua, chỉ còn lại một mình ta."

"Vân Phàm từng nói, nếu không đánh thắng các ngươi, vậy thì chúng ta bảo toàn, có thể bảo toàn mạng sống."

Nàng tiếng nói dù nhỏ, nhưng dùng tới linh khí phát âm, tiếng nói rất lớn truyền tới mọi người tai: "Thật nhảm nhí, bất quá nàng nói là sự thật."

"Chúng ta phải đầu hàng sao?" mấy binh lính cúi đầu.

Bên dưới tường thành, Thiết Ngưu, Đậu Phụ hai người thân thể đều to lớn mập mạp như nhau, bốn mắt nhìn nhau: "Chúng ta cứ thua như vậy sao?"

Bỗng giọng nói băng lãnh truyền đến uy hiếp tới Cổ Nhược Ca: "Cổ Nhược Ca ngươi giám tiến thêm một bước, ngươi mạng muốn không còn."

Một thanh to lớn, cao hơn trăm mét màu vàng thánh kiếm rơi từ trên cao xuống trước mắt Cổ Nhược Ca.

Thánh kiếm rơi xuống, uy áp trên người Vô Ngạn tiêu thất.

Vô Ngạn quay đầu lên cao nhìn, đôi mắt dưng dưng: "Thiên Uyên ngươi đến, không đúng nên gọi Thiên Uyên tỷ tỷ."

Thiên Uyên một thân màu vàng váy dài, đứng trên cao sau lưng sáu cánh hiện ra vỗ nhẹ: "Cổ Nhược Ca ngươi dừng tại đây."

Cổ Nhược Ca thấy thánh kiếm, hơi giật mình lại cười haha: "Haha Thiên Uyên, ngươi một mình có thể đánh bại ta sao?"

Thiên Uyên cúi đầu: "Nàng không có một mình còn ta." một thân ảnh hắc bào đi ra, trên thân tỏa ra lượng lớn hắc ám nguyên tố.

Cổ Nhược Ca nhìn: "Ngươi cùng chúng ta một dạng, làm sao cùng quang minh người tu luyện?"

Dương Đào: "Ta tu luyện cái gì liên quan tới các ngươi?" Cổ Nhược Ca câm nín, Nguyệt Sa Sa trên cao mây: "Cổ Nhược Ca không cần nói nhiều với các nàng!"

Thiên Uyên hừ nhẹ, trên thân bộc phát ra quang minh tu luyện tinh thông viên mãn: "Hừ dù ngươi tinh thông tu luyện, cảnh giới thấp."

Nàng đang định nói tiếp, Thiên Uyên bộc phát Đại Thừa viên mãn.

Cổ Nhược Ca cười nhẹ, môi không khỏi nhếch lên: "Ngươi đây cũng thái quá." bất quá nàng không sợ: "Hỗn Độn Chi Ma." Cổ Nhược Ca đưa kiếm lên cao.

Bên dưới đất, bị một vòng xoáy đen hút lấy, xung quanh giống như bị vỡ vụn, biến thành màu đỏ máu.

Từng đạo hắc ám bay xuống, tấn công Thiên Uyên nhanh chóng, Thiên Uyên hừ nhẹ: "Ngươi cảnh giới thấp hơn ta, muốn dùng mạnh nhất chiêu?"

"Quá kém." Thiên Uyên đưa kiếm lên cao: "Thiên Sứ Hiện Thân, Vì Ta Chém Giết Hỗn Độn." nàng vừa nói xong, một đầu màu vàng thiên sứ sáu cánh.

Bay lên cao, sáu cánh ban đầu đưa ra trước mắt, lại đột nhiên dang rộng cánh, từng đạo quang minh bắn ra.

Trên cao, vô số đạo quang minh như cột đá, chiếu thắng tới Cổ Nhược Ca. Cổ Nhược Ca còn chưa thất thần, vô số đạo ánh sáng quang minh.

Xuyên qua người nàng: "Thiên Sứ Phán Quyết."

Oanh.

Bùm.

Cổ Nhược Ca bị vô số đạo đường thẳng, giống như một thân cây thẳng đứng, đâm ngang kéo dài, đạo quang minh cực mạnh, không ngừng đánh tới người nàng.

Nành Hỗn Độn Chi Ma dù thần cấp công pháp, cảnh giới nàng lại thấp hơn đối phương. Càng cao thâm, cảnh giới nghiền ép một từ dễ dàng.

Bỗng trên thân nàng, lại thành hình một thanh thánh giá, Thiên Uyên dang rộng đôi cánh, nhìn trên cao đều là bản thân quang minh nguyên tố.

Dang rộng cánh đưa kiếm lên cao: "Phán Quyết." Nguyệt Sa Sa còn chưa thất thần, chỉ biết dùng đến: "Thái Dương Chỉ Dẫn đưa ta tới xa chân trời, Tử Dương." từng đạo ánh sáng màu vàng.

Hướng tới một điểm, chính là trước mắt Cổ Nhược Ca. Cổ Nhược Ca từ đầu căn bản không duy trì được, đối phương liên kích công pháp.

Cao thâm như vậy liên kích công pháp, vậy mà còn hữu dụng? Nàng căn bản không thể tin vào mắt mình a, sợ rằng đối phương cảnh giới thật cao!

Cổ Nhược Ca nhìn từng đạo quang minh nguyên tố, như từng cột gỗ, một đường thẳng từ đối phương công kích tới, luôn đánh bay nàng.

Bỗng một đạo ánh sáng màu vàng từ trên trời chiếu xuống, ngăn chặn hết thảy công pháp quang minh. Cổ Nhược Ca gật đầu: "Nguyệt Sa Sa làm rất tốt!"

Nguyệt Sa Sa đưa tay lên, ngón cái hướng lên cao, làm hình dạng ngón tay nice. Cổ Nhược Ca nhìn trên thân hình thành giá không biến mất.

Xung quanh giống như một thánh đường, Cổ Nhược Ca thân mặc chiến giáp, giống như bị treo lên thánh giá, đợi đối phương tới một kiếm chém chết mà thôi.

Cổ Nhược Ca tay đưa kiếm lên cao: "Hỗn Kiếm Chi Nguyên." Từng đạo vòng xoáy, hiện trên nàng thanh kiếm, Cổ Nhược Ca thân thể bay về phía trước.

Nàng thân ảnh giống như thoát khỏi thánh giá, một hình bán nguyệt kiếm khí, bay về phía trước, Thiên Uyên thân ảnh bay về phía trước.

Đưa quang minh kiếm lên cao, thân thể xuyên qua ánh sáng màu vàng từ Nguyệt Sa Sa đánh xuống, nàng vừa đi qua, thân thể chậm lại.

Quang minh trên người dần tiêu thất, dần dần không thấy gì. Cổ Nhược Ca thân ảnh xuất hiện trước mắt Thiên Uyên.

Quay lại vài giây trước, nàng chém ra bán nguyệt kiếm khí, từng đạo hình tròn vòng xoáy, bay tới.

Thiên Uyên: "Ta vậy mà không ngờ tới, Thiên Sứ Phán Quyết một khi thi hành, không cách nào chạy ra khỏi."

Nàng sáu cánh dang rộng, nhìn xung quanh không cách nào thoát khỏi.

Bán nguyệt kiếm đối phương đã tới, không cách nào thoát khỏi ư? Nàng nhìn màu đỏ hắc ám nguyên tố, hắc ám xoáy quanh hình tròn.

Không ngừng muốn hút nàng vào trong, Thiên Uyên hừ nhẹ, sáu cánh vỗ nhẹ hình bán nguyệt cứ như vậy bị đứt.

Cổ Nhược Ca không làm lạ.