Băng Thanh Thần Đế

Chương 419: Chương </span></span>419



Cảnh giới cao hơn nàng, làm vậy dễ như trở bàn tay.

Cổ Nhược Ca thân thể bay tới gần Thiên Uyên, nàng mới biết bản thân bị vây khốn: "Không biết, ngươi cảm nhận ta lưỡi kiếm sẽ như nào?"

Nàng thân ảnh, được từng đạo hắc ám nguyên tố bao quanh thân, từ mũi kiếm linh khí từ từ mở ra, giống như một cái ô kéo lại chưa đóng hết.

Một đạo ánh sáng xuyên qua, Thiên Uyên thân thể tổn hại, nàng chỉ bị thương nhẹ mà thôi, quay đầu, hắc bào nữ tử Dương Đào một kiếm khí chém ra.

Một đạo bay tới, Cổ Nhược Ca thân thể cứng rắn giáp bị ăn mòn, thân thể bay trên cao khập khiễng, không đứng vững trên cao.

Nàng ngã xuống đầu rơi xuống dưới, đừng đạo gió thổi qua tai nàng, chiến giáp từng mảnh vỡ vụn, nhìn lại trên cao.

Thiên Uyên sáu cánh dang rộng: "Khoan đã đối phương chỉ là bốn cánh bây giờ đã đạt tới sáu cánh?"

Không thể tin được a, hóa ra đây chính là một bước đạt đến cảnh giới cao thâm mà ta được nhắc đến. Nàng nhắm mắt, nhớ lại bản thân cũng biến hóa như vậy.

Tốc độ nhanh chóng, Cổ Nhược Ca đầu rơi xuống dưới hoang tàn đất.

Bùm.

Oanh.

Một tiếng vang trời, bên dưới đất một làn khói nâu lan ra xung quanh, Thiên Uyên thiên sứ bay lên cao, tiếp tục giao thủ Nguyệt Sa Sa.

Nguyệt Sa Sa không quan tâm nhiều lắm, nàng nhìn Thiên Uyên: "Ngươi dù có bốn cánh tăng tiến làm sáu cánh, vẫn không phải là đối thủ của ta."

Thiên Uyên không nói nhiều, quay đầu lại ánh mắt nhìn Dương Đào, hiện ra tia sát ý: "Cổ Nhược Ca chưa chết, ngươi chấm dứt nàng."

Dương Đào gật đầu, màu đen hắc bào bay xuống dưới, sau lưng hắc bào áo bay theo gió: "Một kích này, ta trảm nhân." Nàng nhìn khói nâu tan đi.

Cổ Nhược Ca một tay chống trên đất, tay trái ôm ngực, chân phải quỳ trên đất, một tay ôm ngực nhìn lên cao: "Ha Ha chết nhanh như vậy."

Nàng thân ảnh hoàn toàn lộ ra, tóc đen lấm màu nâu đất, màu hồng y phục, đôi mắt đen nhìn lên cao: "Ta thua rồi." Cảnh giới cao thâm hiện thân.

Chiến đấu cũng nhanh chóng a, nàng ngồi quỳ một chân, nhắm mắt cảm nhận hết thảy nỗi đau. Hắc bào nữ tử một tay cầm kiếm.

Thân thể nhanh như gió, một đường thẳng chạy qua, Cổ Nhược Ca đầu bay lên cao, thân thể ngã xuống.

Từ người nàng, tản ra từng mảnh vỡ hắc ám nguyên tố, mảnh y phục tan nát biến mất theo gió.

Hắc bào nữ tử, trên tay kiếm chém nhẹ, máu bay đi: "Một người, còn có một tiểu la lỵ nên chết!"

Nàng bay lên cao, tốc độ nhanh chóng, tới gần Thiên Uyên chịu từng đạo ánh sáng màu vàng chiếu xuống từ trên cao.

Vô Ngạn cách đó không xa, nàng tay ôm ngực lui về xa, màu tím y phục nhìn trên cao: "Chủ nhân nên ra tay rồi?"

Nàng màu tím khuynh đảo chúng sinh, ngũ quan đều lấm lem bụi bẩn mà chịu thương, bỗng từ đâu hai nô tỳ hiện ra, một tay cầm lấy nàng biến mất.

Ưu Linh nhìn lên cao, quay đầu nhìn xuống dưới lại không phát hiện Cổ Hà đâu.

Tường thành Thiên Đế Đô, trong một căn phòng nhỏ, đây là nơi xây để chứa đại pháo, xung quanh chỉ có một khẩu đại pháo.

Cùng với một vài thi thể binh lính, Cổ Hà run rẩy cổ bị một màu đen hắc bào nắm đưa lên cao, đối phương một tay nắm lấy cổ hắn.

Không ngừng siết chặt: "Ngươi nên chết, chiến đấu binh lính hy sinh, ngươi lại sợ chết không đi ra, có lời trăn trối ?"

Cổ Hà run rẩy: "Ngươi là ai? Muốn ám sát người Cổ gia, Cổ gia cũng như Thiên Đế Đô người sẽ không tha cho ngươi?"

Hắc bào cười nhẹ: "Lời trăn trối cuối cùng trước khi chết chỉ là như vậy nha." Nàng ngáp nhẹ, tay trái đưa lên cao, bởi tay phải nàng đã một tay bóp cổ đối phương.

Đưa lên cao, tay trái đưa bàn tay ra, một tay đâm xuyên đối phương trước ngực, một tay đâm xuyên đi vào, nhanh chóng kéo ra đối phương trái tim.

Cổ Hà còn không có cảm nhận được nỗi đau kéo dài: "Ta không có hành hạ ngươi, bởi vì nha, ta còn có việc phải làm."

Nàng nhìn Cổ Hà dần dần nhắm mắt, trên ngực một hình ảnh đầy máu, đối phương trái tim nàng trực tiếp bóp nát: "Ngu dốt, ngươi còn sống sót, Ưu Linh ở lại đây không tốt."

Nàng tay phải dùng sức, ném đi Cổ Hà thân thể, thân thể đối phương đầy máu va chạm phải khẩu đại pháo cũng không cảm thấy đau.

"Ngu dốt nên chết!"

"Nguyệt Sa Sa nha, ta muốn một tay giết chết ngươi, Vân Phàm hắn nhờ thần thú tới a."

Bây giờ trời đã thay đổi, đã gần trưa một đêm trôi qua rất nhanh, Vân Phàm gặp phải thần thú tới, hơn một trăm đầu thần thú.

Tìm đến Vân Phàm để lại giấu vết, nhanh chóng đi ra biển gặp Vân Phàm rồi mang hắn nhanh chóng tới Tây Vực, còn cách ngàn dặm đối phương muốn tới.

Hắc bào biến mất.

Cùng lúc đó Thiên Tiểu Nguyệt một tay kéo Tiểu Hoa áo: "Tiểu Hoa mẫu thân, ngươi nhanh nhìn mẫu hậu tới, ta muốn nhìn nàng."

Bên cạnh là Huyết Thổ Long Tô Ngọc Vân: "Hắc hắc nhìn tới nhìn tới." Chưa đợi mấy người tới, trên cao từng đạo tiếng nổ vang lên.

Thiên Tiểu Nguyệt mắt to mà nhìn tràng cảnh trước mắt, xung quanh tước Thiên Đế Đô hoang tàn cảnh tượng.

Trên cao từng đạo ánh sáng chói mắt chiếu xuống, trong mắt nàng hiện lên vẻ long lanh, đây là mẫu hậu chiến đấu?

Nàng chưa định thần: "Tiểu Nguyệt cẩn thận."

Nàng nói tới, muốn Tiểu Nguyệt cách xa một chút.

Chưa đợi nàng nói xong.

Trên cao ba thân ảnh đang chiến đấu.

Một thân ảnh hắc bào bay lên cao, nhìn ba đạo chiến đấu, nàng đưa tay ra khỏi hắc bào áo, tay màu đỏ móng tay dài búng nhẹ.

Oanh.

Một tiếng nổ cực lên nổ ra, Nguyệt Sa Sa thân ảnh la lỵ trực tiếp phát nổ chết, Thiên Uyên sáu cánh, hắc bào nữ tử quay lại nhìn: "Người nào?"

Hai người chưa dứt câu, thân thể đã bị vô số rễ cây từ dưới đất mọc lên đâm thủng trái tim, Thiên Uyên mắt trợn tròn nhìn tới.

"Làm sao có thể?" Hắc bào nữ tử búng nhẹ tay, từng đạo rễ cây phát nổ, hai thân ảnh hai người trực tiếp chết, hắc nào nữ tử cười ha ha.

"Ta ngư ông đắc lợi hoàn toàn chiến thắng haha".

Thiên Tiểu Nguyệt một bên trên tường thành nhìn ngây ngốc, hai mắt hai màu ngấn lệ: "Mẫu hậu, Thiên Uyên mẫu hậu người làm sao có thể chết dễ dàng, như vậy đúng không?"

"Người rất mạnh, làm sao lại bị một người dễ dàng như vậy giết chết đúng không mẫu thân?"

Nàng quay đầu mắt không thể tin được, lại nhìn mẫu thân đôi mắt ngấn lệ lau nhẹ nước mắt: "Tiểu Nguyệt ngoan, mẫu hậu chỉ là rời xa con mà thôi."

Thiên Tiểu Nguyệt lắc đầu: "Mẫu thân con biết, Tiểu Nguyệt biết, tiểu nguyệt bây giờ chỉ còn có người mà thôi, không còn ai khác."

"Tiểu Nguyệt không muốn xa cách người." nàng khóc lóc, Tiểu Hoa chỉ biết cười nhẹ, ôm lấy nàng.

Tô Ngọc Vân một bên nhìn, nàng không rõ đối phương mạnh cỡ nào, chỉ biết Thiên Uyên cảnh giới cao thâm, làm nàng ngây người.