Bánh Răng

Chương 26



Edit: Cải Trắng

Mục Hoằng Dịch nhét túi chườm nóng vào lòng Lận Yên, thấp giọng nói: “Chẳng vì sao cả.”

Lận Yên bĩu môi.

Mục Hoằng Dịch không yên tâm, dặn dò thêm lần nữa: “Tốt nhất là em đừng nhúng tay vào, tính anh Thần thế nào em phải biết chứ.”

Lận Yên hừ lạnh, mất công mình lo được lo mất.

Cô nói cho Cố Hiểu Thần nghe kế hoạch của mình, lại thu về được một lần khinh bỉ nữa.

Lận Yên không phục: “Ơ kìa, mọi người bị làm sao thế?”

“Tớ khuyên cậu bớt quản.” Cố Hiểu Thần lạnh lùng cảnh cáo.

“Tớ thấy kế hoạch của mình khá ổn mà. Tí nữa, cậu cứ thông báo là bệnh tình của cậu ấy trở nặng, rất nguy kịch để làm anh tớ quýnh lên, sau đó đảm bảo quan hệ giữa hai người họ sẽ hòa hợp như cũ.” Lận Yên cực kỳ kiên trì với nguyên tắc ba không của mình, không bỏ dở, không buông tay và không nhụt chí.

Cố Hiểu Thần không thèm tốn thời gian nghe Lận Yên lải nhải, nhanh nhẹn đeo ống nghe lên cổ rồi đi về phía phòng bệnh.

Lận Yên vội vàng đuổi theo: “Hiểu Thần, xin cậu đấy.”

Cố Hiểu Thần dừng chân, nghiêng đầu nhìn Lận Yên quyết làm đến cùng, nghiêm túc nói: “Khinh Vũ vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, giờ cậu lại bảo tớ đi thông báo bệnh tình của cậu ấy trở nặng, cậu không làm thế thì không chịu được à? Còn nữa, anh Thần mà biết chúng ta quấy rồi, anh ấy có tha cho chúng ta không? Chỗ khu chuyên tiếp bệnh nhân ở nơi chịu thiên tai này liên tục có người đến, cậu nghĩ tớ rảnh rỗi lắm hả?”

Một tiếng trống giáng thẳng vào đầu Lận Yên cộng thêm ba câu hỏi liên tiếp đã thành công khiến cô lui bước.

Lúc đến thăm Sa Khinh Vũ, lòng Lận Yên vẫn chất chứa tâm sự, gọt xong táo đưa qua, lại thở dài.

Sa Khinh Vũ cau mày: “Có thể đừng thở ngắn than dài trước mặt bệnh nhân không?”

“Cậu là bệnh nhân hả?” Lận Yên lạnh giọng châm chọc: “Dáng vẻ tràn trề sức sống của cậu chẳng giống người bệnh chút nào!”

Khóe miệng Sa Khinh Vũ giật giật. Ai trêu chọc cậu ấy vậy?

“Lúc tớ đến, tớ thấy anh tớ đang ngồi bên ngoài.”

Sa Khinh Vũ ngừng gặm táo: “Ở ngoài hả?”

Lận Yên gật đầu: “Trên đất mặt đầy thuốc lá.”

Sa Khinh Vũ cắn một miếng táo, thấy chẳng ngon nữa.

“Ngày mai bọn tớ sẽ quay về Bắc Kinh, không biết anh tớ có thể trở về cùng không?”

“Sao lại thế?”

Lận Yên chu môi: “Có việc đó!”

“Sao cậu biết?” Sa Khinh Vũ nghi ngờ.

“Tớ nghe mẹ tớ nói.”

“Dì Phương hả?” Sa Khinh Vũ ngạc nhiên: “Sao dì Phương lại tới đây?”

Chuyện phải để Văn Phương ra mặt chắc không đơn giản nhỉ?

Lận Yên dùng khăn giấy lau sạch dao gọt hoa quả rồi đút nó vào lại vỏ bọc: “Không biết, dù sao cũng đến vì công việc.”

Nói đến nước này, Sa Khinh Vũ không hỏi thêm nữa.

Từ nhỏ cô đã biết, tính chất công việc của Văn Phương đặc biệt, nội dung công việc cũng phải giữ bí mật.

“Nhanh thật đó! Đảo mắt một cái chúng ta đã trưởng thành rồi.” Sa Khinh Vũ cảm thán.

Lận Yên đồng cảm: “Tớ và Hiểu Thần kết hôn rồi.”

“Cậu nói xem, Khê Khê quyết không kết hôn thật à?” Sa Khinh Vũ hỏi.

Lận Yên lắc đầu, thở dài: “Từ bé, Khê Khê đã luôn lớn miệng nói rằng mình chỉ yêu đương không kết hôn. Bản thân luôn nói không để bụng nhưng vẫn rất sợ hãi hôn nhân. Tớ nghĩ, hôn nhân thất bại của dì Liễu đã để lại bóng ma trong lòng cậu ấy, Khê Khê với Tiểu Nguyên sẽ cả đời không kết hôn thật đấy.”

Sa Khinh Vũ đặt táo mình ăn không hết xuống bàn, uống hớp nước rồi nói: “Không biết Sở Sở ra sao rồi.”

“Sở Sở?” Nhắc đến nàng yêu tinh kia, Lận Yên cũng hơi nhớ: “Lâu lắm không liên lạc rồi. Hay lúc nào chúng ta giành thời gian đến Hong Kong tìm cậu ấy chơi đi.”

“Cũng được.”

“Có điều, nếu để cậu ấy biết cậu thích anh tớ, đảm bảo bất ngờ.”

Sa Khinh Vũ đỏ mặt, đẩy Lận Yên ra: “Nói linh tinh cái gì thế!”

“Được rồi!” Lận Yên chế nhạo: “Không ai thích anh ấy. Được chưa?”

Sa Khinh Vũ nghiêng mặt sang một bên, mất tự nhiên chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Cũng chưa nói là không thích anh ấy…”

Lận Yên không tập trung nên không nghe thấy câu với âm lượng bé tí kia, bỗng nhiên hỏi: “Hình như các cậu rất sợ anh tớ. Cả Khê Khê với Sở Sở cũng vậy. Tại sao thế?”

“Vì sao á?” Sa Khinh Vũ “a” một tiếng, nhắc đến chuyện xưa lắc xưa lơ: “Tôi nói này đại tác giả Lận, nếu không phải từ bé cậu đã để chúng tôi chịu sự giáo huấn tàn ác của anh Thần, chúng tôi việc gì phải trốn thế?”

“Có hả?” Lận Yên nghiêng đầu: “Bảo Sở Sở với Hiểu Thần bị vạ lây do tớ thì đúng, tớ không dám có ý kiến. Nhưng… cậu? Cậu đâu có bị dạy dỗ gì vì tớ đâu? Tự mình trải nghiệm hả?”

Nói đến đây, Sa Khinh Vũ thức thời ngậm miệng.

Quả thật là tự trải nghiệm.

Hồi nhỏ, cô rất kén ăn, không ăn cà chua, không ăn tỏi, không ăn rau thơm, không ăn cả sầu riêng,… Tóm lại, cô không ăn được rất nhiều thứ.

Vào kỳ nghỉ hè hồi học lớp một, Sa Khinh Vũ, Lận Yên, hai anh em nhà họ Mục với họ Liễu và Lý Viêm Nguyên được sắp xếp đến nhà Lận Yên tham gia khóa học thêm của Lận Thần. Kỳ nghỉ hè năm đó, tám người cùng nhau ăn, cùng nhau ngủ, cùng nhau học bài. Ngồi ăn một bữa cơm với Lận Thần rất áp lực, bởi vì anh nhìn ra được không ít tật xấu lúc ăn của mỗi người. Nghiêm trọng nhất là Sa Khinh Vũ và Lận Yên.

Ngày ấy, sau buổi học thêm, trước giờ ăn cơm Lận Thần lại nói một thôi một hồi về vấn đề kén ăn nhưng Sa Khinh Vũ và Lận Yên mắt điếc tai ngơ, nghe tai này ra tai kia. Cuối cùng, chọc hổ dữ nổi giận.

Lận Thần đem đĩa trứng xào cà chua đặt trước mặt Lận Yên và cô: “Hai người các em chỉ được ăn món này.”

Lận Yên nước mắt lưng tròng: “Em không ăn được cà chua.”

Lận Thần sa sầm mặt: “Không ăn được thì khỏi ăn.”

Giọng nói lạnh lùng khiến Lận Yên khóc òa lên, nước mắt thi nhau rơi xuống, muốn đáng thương bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Nhưng, Lận Thần thờ ơ, dáng vẻ nganh ngạng không cho đặt điều kiện.

Sa Khinh Vũ thông minh nhìn thấu cục diện, cầm đũa gắp trứng gà ăn. Ăn đến cuối chỉ để lại cà chua.

Cứ nghĩ mình thông minh, ai ngờ có ngày bị thông minh hại. Sắc mặt Lận Thần càng đen hơn.

“Ăn hết cả cà chua.” Giọng điệu lạnh tanh của anh không giống khuyên nhủ mà là sự cảnh cáo trần trụi.

Sa Khinh Vũ nhìn đĩa toàn cà chua, từ thân lẫn tâm đều kháng cự, ngẩng đầu, hồn nhiên lắc đầu.

“Không ăn?” Lận Thần cho cô cơ hội cuối cùng.

Sa Khinh Vũ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ: “Không ăn.”

Kết quả, cô bị nhốt.

Cách lớp cửa kính ban công, Lận Yên quan sát Sa Khinh Vũ, nhỏ giọng hỏi: “Cậu có nóng không?”

Sa Khinh Vũ thành thật gật đầu, xoa xoa cái bụng xẹp lép: “Nóng, còn đói nữa.”

Lận Yên đáng thương nhìn cô, bất lực nói: “Tớ không dám mở cửa cho cậu. Tớ sợ anh tớ mắng.”

Đứng úp mặt vào tường hối lỗi một tiếng, Sa Khinh Vũ được Lận Thần mở cửa ban công cho vào. Anh lạnh mắt nhìn cô: “Biết lỗi chưa?”

Là hảo hán phải thức thời. Sa Khinh Vũ gật đầu liên hồi, thấp giọng nhận sai: “Biết rồi ạ.”

Lận Thần hài lòng gật đầu, để cô vào nhà làm bài tập.

Đến giờ ăn tối, bốn món một canh trông cực kỳ phong phú. Nhưng, món nào món nấy cũng có cà chua.

Trứng xào cà chua, cà chua xào thịt heo, rau xanh xào cà chua, rau trộn có cà chua, canh trứng cà chua.

Cả một bàn đỏ rực làm Sa Khinh Vũ suýt nôn.

Cô cực ghét cà chua. Cái mùi của nó chua chua hôi hôi, đã khó ngửi lại còn khó nuốt.

Lận Thần sắp xếp bát đũa xong, liếc mắt nhìn Sa Khinh Vũ đang nhíu mày: “Em sao thế?”

“Em… em muốn nôn.” Cô thành thật đáp.

“Vì sao muốn nôn?”

“Thấy cà chua ạ.”

“Buổi trưa hôm nay em đã nói gì?”

Sa Khinh Vũ im lặng.

Cô nhận lỗi là đã nhìn thẳng vào chỗ sai của mình, cũng biết mình rất kén ăn cần phải sửa thói quen ấy. Sửa lỗi, lần nữa làm người.

Nhưng mà… nhưng mà…

Lận Thần không để cô nói thêm đã lạnh lùng rũ mắt: “Không ăn thì đi ra ban công úp mặt vào tường.”

Dứt câu, anh liếc Lận Yên: “Em thì sao? Có ăn cà chua không?”

Có vết xe đổ ở đó, Lận Yên quyết đoán gật đầu: “Ăn ạ!”

Kết quả, Sa Khinh Vũ bị đồng đội vứt bỏ đi ra úp mặt vào tường một mình.

Lần này, Lận Thần không cho thời gian cụ thể mà cô cũng chẳng ăn được miếng trứng gà nào trước đó nên chưa đến nửa tiếng sau bụng đói réo vang. Cuối cùng, cô không nhịn được, gõ vào cửa kính ban công.

Nghe tiếng, Lận Thần lại gần, tròng mắt sáng tỏ nhìn cô xuyên qua lớp cửa kính.

“Anh Thần, em ăn cà chua.” Sa Khinh Vũ đầu hàng.



“Vì chuyện đó, cậu bắt đầu sợ anh tớ?”

“Ừm.” Sa Khinh Vũ thừa nhận.

“Cơ mà về sau cậu có vẻ rất thích ăn cà chua?” Lận Yên nói.

“Sau đó, đúng là rất thích.”

Có một vài món đồ, ban đầu bản thân rất ghét. Nhưng ai mà ngờ được, có ngày mình lại thích nó chứ.

Hoàng hôn buông xuống, Sa Khinh Vũ tản bộ trên hành lang bệnh viện. Từ vị trí của cô phóng tầm mắt ra xa, có thể thấy khói bếp ở căn nhà gần đó đang bốc lên nghi ngút. Cô cúi gằm mặt đi dọc cả đoạn hành lang dài. Khúc ngoặc phía trước lại có vách tường rất dài, ngăn cách bên trong với bên ngoài.

Cúi đầu bước đi, trong phút bất chợt, một đôi giày da quen thuộc đập vào mắt. Không hề bóng loáng như lúc ban đầu, nó dính đầy bụi bặm, bùn lầy bám xung quanh, trông bẩn vô cùng.

Sa Khinh Vũ sửng sốt, dừng chân.

Hai giây sau, đầu óc cô tỉnh táo, né một cái trốn ra phía sau bức tường.

Con ngươi Lận Thần khẽ nhúc nhích. Ghé mắt sang, nhìn về hướng có bức tường chắn ngang cả người kia lẫn tim mình.

Ráng chiều ngả về tây, sót lại vài tia nắng yếu ớt sắp biến mất. Anh dẫm lên bóng mình, chậm rãi tiến tới. Đến ven tường, anh bỗng xoay người, tựa lưng vào tường, đứng thẳng.

Sa Khinh Vũ trốn bên kia nghe tiếng bước chân lại gần, luống cuống.

Trốn anh, chỉ là phản xạ có điều kiện.

“Em đừng nhúc nhích, anh sẽ đi ngay.” Giọng anh rất trầm. Anh cúi đầu, im lặng mất một lúc mới nói: “Anh chỉ muốn hỏi một câu thôi.”

Sa Khinh Vũ thôi cắn môi, nhỏ giọng nói: “Anh hỏi đi.”

“Em không có ý nghĩ nào khác với anh sao?”

Đó là một câu hỏi đi xuyên qua vách tường, bắn thẳng vào tim.

Ý nghĩ?

Sa Khinh Vũ mấp máy môi. Trong ánh nắng cuối cùng của buổi chiều tà, cô không nói nên lời.

Với anh, cô không phải không có ý nghĩ khác. Mà là không dám.

Màn đêm buông xuống, Sa Khinh Vũ một mình nằm trên giường bệnh, đưa mắt nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ, đọc nỗi cô đơn của bầu trời.

Cô trốn tránh Lận Thần là vì không biết phải đối mặt với phần tình cảm này như thế nào. Ngược dòng thời gian phát hiện mình yêu anh sâu đậm, không cách nào kiềm chế.

Giống như bàn cà chua hồi đó vậy. Hồi nhỏ ghét cay ghét đắng, lớn lên, lại yêu muốn chết.

Không thể sửa lại căn cứ và quá trình làm mình yêu Lận Thần. Giống như tờ đáp án của đề toán vậy, con số cuối cùng phải đúng là số đó, phần phân tích bỏ qua.

Sau nhiều lần trăn trở, cô lấy di động đang đặt úp trên bàn, gọi cho Lận Thần.

Chưa được mấy giây, cuộc gọi kết nối, tất cả rơi vào yên tĩnh.

Cách đường truyền, cô nghe được tiếng anh hít thở, hình như còn đang thi thoảng hút thuốc.

Lận Thần mở miệng phá vỡ cục diện im lặng: “Có đáp án?”

Sa Khinh Vũ liếm môi, mơ hồ đáp: “Vâng.”

Tay cầm điện thoại của anh bỗng căng cứng, ngập ngừng: “Có? Hay không có?”

“Đều không phải.”

Nghe được câu trả lời phủ định, Lận Thần cau mày. Giây tiếp, bên kia điện thoại lại vang lên tiếng cô, trong trẻo, dịu dàng: “Là em không dám có ý nghĩ khác với anh.”

“Không dám?” Anh híp mắt, nghiêm túc nghiền ngẫm các lớp nghĩa của câu từ.

Sa Khinh Vũ kéo dịch chăn lên trên, hít mũi rồi “ừm” một tiếng. Đoạn sau nghe tiếng như đang gõ bớt tàn thuốc, cầm lòng không được mà dặn dò: “Anh hút thuốc ít thôi, không tốt cho sức khỏe.”

“Được.” Anh đáp lời, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay bị dụi xuống gạt tàn.

Ngay sau đó, im lặng kéo dài.

Lúc sau, Lận Thần nói: “Mai em về Bắc Kinh trước đi, mấy ngày nữa anh về.”

“Ừm.”

“Nhà vệ sinh bên ngoài chưa sửa, em cứ tắm ở phòng anh.”

“Ừm.”

“Vết thương chưa lành, phải tuân theo lời bác sĩ, đừng vội lao đầu vào công việc.”

“Ừm.” Cô vừa đáp vừa kéo chăn lên trên thêm một chút, nghe tiếng sột soạt.

“Khinh Vũ.” Đột nhiên, anh gọi tên cô.

Sa Khinh Vũ nâng cao cảnh giác: “Sao ạ?”

Lận Thần ngập ngừng mất một lúc, yết hầu trượt lên xuống liên tục. Hết lưỡng lự, anh nói: “Anh về nước, là vì em.”

Khi nói, ngữ điệu thong thả, âm sắc trầm bổng, phảng phất như đang ghé bên tai thì thầm. Tức khắc, trái tim Sa Khinh Vũ đập thình thịch.

Cúp điện thoại, Lận Thần sờ vào bao thuốc trên bàn, mới lấy ra một cây lại nhớ đến điều gì đó, lập tức đút lại.

Anh cụp mắt nhìn thời lượng cuộc gọi trên màn hình. Nhật ký cuộc gọi đến từ Sa Khinh Vũ hiển thị đúng 13 phút 14 giây, như thể được tính toán từ trước.

Anh không quan tâm đến việc sao cô biết đến sự tồn tại của Chư Đoàn Diệc, nhưng anh buộc phải giải thích và làm sáng tỏ.

Nguyên nhân khiến anh trở về chỉ có một. Đó là cô.