Bảo Bối, Anh Sai Rồi

Chương 2: Hàng xóm, chúng ta lại gặp nhau rồi!



10:00am, Cổng trường
Hải Minh mặt ủ rủ bước ra khỏi trường. Lần đầu tỏ tình mà đã bị từ chối thê thảm như vậy rồi aaa~ Không biết về sau làm sao mà cậu sống nổi đây chứ.
- Sion, bất cứ giá nào cậu cũng phải mua một căn hộ gần nhà Minh Thành cho tôi aaaaa.
- Vâng, cậu chủ.
Thứ 2, 15:00pm
- Cậu chủ mọi thứ đã chuẩn bị xong.
- Hảo, mau qua nhà mới nào.
Kíngg koong kíng koong, tiếng chuông nhà Minh Thành vang lên liên hồi.
- Xin chào, tôi là Hải Minh hàng xóm mới của cậu. Thật trùng hợp chúng ta lại gặp nhau rồi aaa~
Hải Minh với khuôn mặt cười tươi như hoa, vẫy tay chào với Minh Thành. Khuôn mặt anh vẫn lạnh như tiền, không khỏi khiến Hải Minh nhíu mày.
- Thế nào? Cậu không bất ngờ?
Minh Thành nhếch miệng, giọng nói trầm thấp vang lên trong không gian.
- Tôi là trai thẳng, hiện tại cũng đã có người trong lòng. Anh nên bỏ cuộc đi.
- Agooo, tôi đây không quan tâm cậu thích ai. Chỉ cần không phải thần thánh, ai tôi cũng đều loại bỏ.
- Hảo, Tuỳ anh.
- Được, tôi Dương Hải Minh chính thức theo đuổi cậu Ngô Minh Thành!
Sáng hôm sau
Rengg renggg. Hải Minh mở mắt nhìn lên trần nhà.
- Sion mau chuẩn bị bữa sáng. - Cậu nói với giọng ngái ngủ
- Mọi thứ đã xong thưa cậu chủ.
Ăn sáng xong, Hải Minh liền chạy qua nhà Minh Thành nhấn chuông liên hồi. Cất tiếng gọi.
- Minh Thành mau dậy, hôm nay là chủ nhật aaaa~ Có muốn đi công viên giải trí với tôi không?
- Tôi không đi.
- Sao lại không. Được rồi, cậu mau thay đồ.
Nói rồi Hải Minh đẩy đẩy Minh Thành vào nhà.
20 phút sau
Anh xuất hiện với cái quần bò cùng chiếc áo thun xám giản dị. Hải Minh nhìn mà muốn đóng băng.
- Cậu đã ăn sáng chưa?. Đi, tôi biết chỗ này rất ngon. Hôm nay sẽ khao cậu.
Quán Sunrise
Vừa bước vào quán. Liền vang lên giọng nói dễ nghe của nhân viên phục vụ.
- Quý khách, xin mời đi bên này.
Ngồi vào bàn. Hải Minh cất giọng hỏi
- Minh Thành cậu muốn ăn gì?
- Tuỳ ý.
- Vậy được, cho tôi một phần phở. Hai ly pepsi aaa~
- Tôi không uống nước có ga.
- Hảo, vậy tôi uống.
11:25am, Công viên giải trí
Hải Minh dẫn Minh Thành đi hết chỗ này đến chỗ khác. Hoàn toàn kiệt sức rồi nha.
Trán Minh Thành lấm tấm mồ hôi, cất giọng nói.
- Anh thật sự không biết mệt?
- Đi chơi với người mình thích chưa bao giờ là mệt aa~ À không là yêu mới đúng.
Đến đây thì Minh Thành không nói gì.
- Nếu cậu mệt rồi thì chúng ta về.