Công không nghĩ tới rằng cả đời này anh sẽ có một ai đó ở bên cạnh bầu bạn. Đối với anh, cuộc sống này mỗi ngày trôi qua thật sự quá tẻ nhạt vô vị. Đó chính là tâm lí bình thường của những người mắc phải căn bệnh tự kỉ. Chính vì căn bệnh này mà anh sợ phải đối mặt với thế giới ngoài kia, sợ bị người ta cười chê, trêu chọc. Nhưng thế giới của anh, một lần nữa lại được tìm thấy ánh sáng, từ khi có em thụ xuất hiện trong cuộc đời của anh.
Hai người gặp nhau trong một hoàn cảnh cũng không có gì được gọi là quang minh chính đại. Anh đến uống trà sữa của quán em thụ, nhưng lại không có trả tiền. Mối nhân duyên hợp hợp bắt đầu từ đây. Đây chính là định mệnh. Em thụ dạy anh cách yêu thương một người, dạy anh hiểu thế nào là tình yêu giữa con người với con người, khác xa với tình thân. Em thụ dạy anh cách để quan tâm tới người khác, đưa anh từ trong bóng tối cô quạnh được thỏa mình với thế giới bên ngoài. Anh yêu thụ. Và thụ cũng rất yêu anh - một chàng trai mắc bệnh tự kỉ, thế nhưng lại rất ngây ngô và đơn thuần khiến cho thụ quý mến. Chỉ mong sao, có thể cùng nhau sống tới khi răng long đầu bạc.